ĐÊM TÂN HÔN - Trang 331

Tôi không nghe tiếp nổi nữa.
“Vì sao?” tôi sỗ sàng ngắt lời. “Vì sao anh làm thế?” “Gì?” Anh ta ngớ ra

nhìn cứ như không hiểu tôi hỏi gì. “Vì sao anh làm thế?” tôi nhắc lại. “Vì sao
anh đi lên Staffordshire từ đầu? Vì sao anh trở nên thân thiết với cha Ben như
thế? Vì sao anh từ chối công việc ở trung tâm chỉ để làm ở đấy? Vì sao anh
phải dành lắm tình cảm như thế cho một công ty thậm chí không phải của
anh?”

Lorcan lúng túng như gà mắc tóc. “Tôi... tôi phải nhảy vào,” anh ta nói.

“Tôi phải nắm quyền điều hành...” “Anh không phải làm gì hết.”

“Tôi phải làm thế! Mọi thứ lúc ấy rối beng hết cả lên...” “Anh không phải

làm gì hết!” Tôi hít thật sâu, lựa chọn từ ngữ tấn công. “Anh không phải làm
bất kỳ điều gì cả. Anh tự chọn làm như thế. Anh đang rơi vào tình trạng
khủng hoảng sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Anh buồn. Anh tức giận.” Điều này
rất khó nói ra, nhưng tôi sẽ nói. “Anh cũng chỉ đang cố làm chính việc Lottie
đã làm. Hoặc tôi đã làm. Xoa dịu trái tim nhức nhối của anh. Và cách của anh
là giúp Ben cứu lấy công ty. Nhưng đấy không phải là phương cách đúng.”
Tôi nhìn vào mắt anh ta, nói dịu dàng, “Đấy là Lựa Chọn Không May của
anh.”

Lorcan đang thở hồng hộc. Tay anh ta đã nắm thành đấm, như đang vận

sức cưỡng lại thứ gì đó. Tôi nhìn thấy nỗi đau đang dâng lên mặt anh ta, và
tôi rất tiếc mình lại là người gây ra điều đó. Nhưng mặt khác - tôi không tiếc.

“Gặp chị sau,” anh ta bất thần nói, và sải bước đi trước khi tôi kịp đáp. Tôi

không biết anh ta có bao giờ còn muốn nói chuyện với tôi nữa không. Nhưng
tôi vẫn mừng vì đã nói ra những điều cần nói. Tôi trìu mến nhìn xuống Noah,
nó vẫn đang kiên nhẫn chờ chúng tôi nói chuyện xong.

“Bây giờ con xuống bơi được chưa?” nó nói. “Bây giờ được chưa ạ?”
Tôi nghĩ tới cái quần bơi của nó, để trong va li ở tít trong sảnh. Trở lại đó

lấy sẽ lằng nhằng ra sao. Chỉ còn vài giờ nữa là hết nắng.

“Mặc quần lót bơi?” tôi nhướng mắt nhìn nó. “Lần nữa à?” “Quần lót!” nó

ré lên không tin được. “Quần lót! Yay!” “Fliss!” Tôi ngẩng lên thấy Nico
đang đi ngang bãi biển, cái áo trắng vẫn hồ phẳng phiu như mọi khi và đôi
giày sáng bóng trên mặt cát. “Em cô đâu rồi? Tôi cần bàn bạc về chương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.