Tôi chớp mắt nhìn anh ta sửng sốt. Mặt anh ta bất chợt trơ như đá. Anh ta
đang nhìn cái gì đó sau lưng tôi, tôi quay lại xem đó là gì. Chỉ thấy một bãi
biển bình thường như mọi khách sạn cao cấp, có ghế tắm nắng và sóng xô bờ
cát, cùng những người bơi dưới biển, xa hơn có vài con thuyền buồm, và xa
hơn nữa, một chiếc du thuyền lớn thả neo ở quãng sâu. Đấy là thứ anh ta
đang nhìn, tôi nhận ra.
“Đấy là thuyền của Zhernakov,” anh ta bình tĩnh nói. “Nó đến đây làm
gì?” “Ối!” tôi thở gấp khi chắp nối các mảnh lại với nhau. “Tất nhiên rồi.
Đúng là họ ở đấy. Tôi quên mất.” “Chị quên mất?” Nghe giọng anh ta quở
mắng đến mức tôi nhói lên vì bực tức. “Lottie có nói với tôi, nhưng tôi không
nghĩ ra ngay. Ben định bán công ty. Anh ta đang gặp Yuri Zhernakov trên du
thuyền.” “Anh ta định làm gì?” Mặt Lorcan cắt không ra máu. “Không thể thế
được. Chúng tôi đã nhất trí là anh ta không bán rồi mà. Chưa phải bây giờ.
Càng không phải cho Yuri Zhernakov.” “Có thể anh ta đã đổi ý.” “Anh ta
không được đổi ý!” Lorcan gần như đã phát điên. “Nếu không thì tôi còn đến
đây làm gì với cái thỏa thuận cấp vốn trong cặp? Nếu không thì tôi rượt đuổi
anh ta nửa vòng châu Âu làm gì? Chúng tôi đã vẽ ra kế hoạch cho công ty
đâu vào đấy rồi. Những kế hoạch rất hấp dẫn. Chúng tôi đã mất hàng tuần
tinh chỉnh. Và giờ thì anh ta đi gặp Zhernakov?” Anh ta đột ngột chuyển sang
tôi. “Chị có chắc không?”
“Đây này.” Tôi kéo xuống đến khi tìm thấy tin nhắn đó, giơ cho Lorcan,
mặt anh ta tái nhợt khi đọc xong.
“Anh ta đang đi gặp Zhernakov, một mình. Không có cố vấn nào bên cạnh.
Anh ta thể nào cũng bị vặt lông cho xem. Thằng ngu thảm hại.” Cách phản
ứng của anh ta có gì đó làm tôi thấy cú. Anh ta không ngớt bảo tôi bình tĩnh
về chuyện Lottie, thế mà giờ anh ta phát dại vì cái công ty thậm chí không
phải của mình? “Ôi chà,” tôi nói, làm ra vẻ lãnh đạm. “Công ty của anh ta.
Tiền của anh ta mà. Sao cũng được.” “Chị không hiểu,” Lorcan nổi giận.
“Chuyện khốn nạn này đúng là một thảm họa.” “Anh không nghĩ mình đang
phản ứng hơi thái quá à?” “Không, thái quá là thế quái nào! Chuyện này rất
quan trọng!” “Giờ thì ai đánh mất lý trí?” tôi bật lại. “Chuyện này khác
hẳn...”