ĐÊM TÂN HÔN - Trang 333

Đột nhiên tôi nghe tiếng gì đó như tên mình. Tôi tự động quay lại, thấy

Lorcan đang đứng bên mép nước, trông rất lạc điệu trong bộ vest công sở.
“Tôi cần nói với chị điều này!” anh ta hét lên nhưng bị bạt tiếng. “Không
nghe thấy!” tôi gào lại, không rời chỗ. Tôi không chạy bắn khắp nơi nữa đâu.
Kể cả nếu anh ta muốn bảo tôi Lottie đã đẻ con sinh đôi với Ben, còn hắn ta
hóa ra lại là một tên phù thủy phát xít, tôi cũng có thể từ từ chưa nghe vội.
“Fliss!” anh ta lại gọi.

Tôi đưa tay ra dấu Tôi còn đang dở việc với Noah; ta nói chuyện sau nhé,

nhưng không chắc là anh ta hiểu. “ Fliss!” “ Tôi đang bơi.”

Dường như thứ cảm xúc nào đó đang dâng lên trên mặt Lorcan. Anh ta vứt

cặp táp lại trên mặt cát và hùng dũng tiến xuống vùng nước nông, để nguyên
giày và vest. Anh ta bước nhanh qua sóng đến chỗ Noah và tôi, rồi dừng lại.
Anh ta đứng trong nước ngập đến tận đùi. Tôi ngớ ra không biết phải nói gì
nữa. Noah, ban đầu thở dốc khi Lorcan đang tiến lại, giờ đang gập cả bụng vì
cười. “Anh thực sự không biết trên đời có quần bơi, phải không?” tôi nói, cố
làm mặt tỉnh bơ. “Tôi có điều này cần nói với chị.” Anh ta quắc mắt nhìn cứ
như là lỗi tại tôi. “Vậy nói đi.” Im lặng một hồi lâu, lâu lắc, chỉ có tiếng sóng
và tiếng trò chuyện trên bãi biển, và một con mòng biển kêu rít lên. Mắt
Lorcan còn dữ dội hơn lúc trước, và tay không ngớt cào lên tóc như đang
chỉnh đốn những ý nghĩ trong đầu. Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một
hơi nữa, nhưng không nói.

Một cái thuyền cao su chở đầy trẻ con tấp vào bãi gần chúng tôi, rồi lại

dập dềnh ra xa. Mà Lorcan vẫn chưa chịu nói. Tôi nghĩ chắc mình phải làm
thay anh ta thôi.

“Để tôi đoán nhé,” tôi nhẹ nhàng nói. “Không theo thứ tự nào cụ thể: Anh

nhận ra tôi nói đúng. Anh thấy điều đó rất khó chấp nhận. Anh muốn nói về
chuyện đó một lúc nào đấy. Anh đang nghĩ mình làm cái gì mà ra đây, chạy
theo Ben trong khi anh ta đã phản bội mọi thứ anh yêu quý. Anh chợt nhìn
nhận cuộc đời mình theo một cách khác hẳn và nghĩ mọi thứ cần thay đổi.”
Tôi ngừng lại. “Và anh ước gì đã mang theo quần bơi.”

Lại im lặng hồi lâu. Cơ má Lorcan đang giật giật rất khẽ, và tôi thấy lo

ngại. Có phải tôi đi quá xa rồi không? “Cũng sát đấy,” cuối cùng anh ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.