ĐÊM TÂN HÔN - Trang 348

đang dán mắt nhìn chúng tôi. “Chúc mừng em.” Anh đánh mắt sang Ben, rồi
lại nhìn đi, cứ như Ben là một sinh vật kinh tởm nào đấy anh không chịu
đựng nổi.

“Cảm ơn anh,” cuối cùng tôi cũng bật ra.
“Nên anh không định giữ chân em lâu. Anh nghĩ có một điều em nên biết.

Không phải em gây ra vụ cháy.”

“Hả?” Tôi nhìn anh, không tiêu hóa nổi những lời đó.
“Không phải em gây ra vụ cháy,” anh nhắc lại. “Đấy là một cô khác.”

“Nhưng thế nào... làm sao...” Tôi nuốt nước bọt. “Làm sao mà anh lại...”
“Fliss nói em nghĩ mình đã gây ra vụ cháy. Anh biết em sẽ đau lòng lắm và
anh cũng không tin là như thế. Vì thế anh đi tìm sự thật.” “Anh đi đến nhà
khách à?” tôi nói mà không tin nổi. “Anh đã hỏi chuyện ông già Arthur bạn
em.” Richad gật đầu. “Anh bảo ông ấy tìm lại những tường trình gốc của
cảnh sát. Ông ấy cho anh trải ra trên bàn và đọc hết tất cả. Và tường trình rất
rõ ràng. Lửa không bắt đầu từ phòng em. Mà là ở trên bếp.” Trong một giây,
những ý nghĩ lộn xộn trong đầu khiến tôi không đáp nổi. Xung quanh thậm
chí không ai thì thầm nữa. Âm thanh duy nhất là tiếng cờ trang trí phất phơ
trong gió biển. “Anh đi đến nhà khách à?” tôi nhắc lại, lắp bắp. “Anh làm
từng ấy thứ cơ à?

Vì em?”
“Tất nhiên,” Richard nói, cứ như đã quá rõ. “Dù em đã lấy người khác?”

“Tất nhiên,” Richard nhắc lại. “Vì sao?”

Richard ném cho tôi cái nhìn kinh ngạc như muốn nói, Em lại còn phải hỏi

thế cơ à? “ Vì anh yêu em,” anh đáp đơn giản như đúng rồi. “ Xin lỗi,” anh
nói thêm với Ben
.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.