ĐÊM TÂN HÔN - Trang 347

     

Chương 32

Lo ie

Tôi nghĩ chắc mình sắp lên cơn đột quỵ. Hoặc lên cơn động kinh. Hoặc một
thứ cơn gì đó khác. Máu đang chạy vèo từ đầu xuống chân tôi rồi lại lên đầu
cứ như nó cũng chẳng biết nên làm gì nữa. Tôi không thở nổi. Tôi không
nhúc nhích nổi. Tôi không... làm gì nổi.

Đúng là Richard. Ở đây.
Chứ không phải cách cả nghìn năm ánh sáng, vui thú với cuộc đời mới

toanh thơm phức và đã quên hẳn còn có tôi trên đời. Anh ở đây, ở Ikonos.
Đang bước về phía tôi trên bãi biển. Tôi chớp mắt lia lịa nhìn anh đến nỗi
muốn chuột rút cơ mí mắt; lưỡi tôi đã treo không nói nổi. Vô lý đến độ không
thể là thật được. Anh đang ở San Francisco cơ mà. Đáng lẽ anh phải đang ở
San Francisco.

Giờ thì anh đang điềm tĩnh bước qua đám khán giả. Còn tôi đang run bắn

lên theo bước chân mỗi lúc một gần hơn của anh. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy
anh là trong cái nhà hàng đó, khi tôi nói mình không thèm chấp nhận lời cầu
hôn không định nói của anh. Có lẽ phải đến cả triệu năm trước rồi. Làm sao
anh biết được tôi ở đâu cơ chứ?

Tôi quắc mắt nhìn sang Fliss, nhưng chị cũng ngớ ra hệt như tôi.
Và giờ anh đã đến trước sân khấu đang nhìn lên tôi bằng đôi mắt sẫm màu

tôi yêu biết mấy, và tôi nghĩ mình sắp hú lên rồi. Tôi chỉ vừa thu vén lại cho
bình tĩnh, thế rồi anh tự dưng ở đâu hiện ra...

“Lottie,” anh nói, và giọng anh vẫn trầm ấm vỗ về như mọi khi. “Anh biết

là em đã... l...” Có vẻ anh rất khó khăn mới thốt được chữ đó. “Lấy chồng.
Anh biết em đã lấy chồng. Và anh chúc em được nghìn lần hạnh phúc.” Anh
dừng lại, thở dốc. Xung quanh anh, tiếng ồn ào đã lặng hẳn. Đám khán giả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.