ĐÊM TÂN HÔN - Trang 41

lên, trên đầu gối có hình mặt cười vẽ bằng bút bi cùng mũi tên chỉ vào đấy, và
dòng chữ hoa nguệch ngoạc TA LÀ SIÊU NHÂN. Làm sao Daniel rũ nó đi
như thế được? Anh ta không gặp con cả nửa tháng nay rồi, cũng chẳng bao
giờ thèm gọi điện nói chuyện với con. Cứ như Noah chỉ là một thú chơi mà
anh ta đã mua đủ dụng cụ và đã tập qua lớp căn bản - nhưng rồi quyết định
đấy không thực sự là sở thích của mình và có lẽ đi chơi leo tường còn thú
hơn. “Không vui tí nào,” tôi nhắc lại. “Tôi nghĩ anh nên đi.” Tôi còn không
thèm ngước lên khi anh ta rời khỏi. Tôi lôi tập giấy ngu ngốc anh ta để lại ra,
lật giở qua nhưng tức đến nỗi không đọc được chữ nào, rồi mở văn bản mới
trên máy tính mà nện vào bàn phím: D đến văn phòng quẳng N lại cho tôi
không báo trước, trái với thỏa thuận. Thái độ rất bất hợp tác. Muốn nêu thêm
điểm mới về thỏa thuận ly hôn. Không chịu bàn bạc cho đúng quy cách. Tôi
tháo cái USB cài dây chuyền vẫn đeo trên cổ rồi lưu tập tin mới vào đấy.

USB là niềm an ủi của tôi. Toàn bộ hồ sơ đều nằm trong đó: tất cả những

chuyện tồi tệ về Daniel. Tôi cài lại lên cổ, rồi bấm phím tắt gọi Barnaby, luật
sư của mình. “Barnaby, cậu không tin nổi đâu,” tôi nói ngay khi nghe tiếng
hộp thư thoại. “Daniel muốn xem lại thỏa thuận lần nữa. Gọi lại cho tớ nhé?”
Rồi tôi lo lắng nhìn qua Noah xem nó có nghe thấy không. Nhưng nó còn
đang cười sằng sặc. Sẽ phải gửi trợ lý trông giúp thôi, cô ấy đã từng giúp tôi
vụ trông trẻ đột xuất rồi.

“Đi nào.” Tôi rời ghế, vò đầu nó. “Mẹ con mình đi tìm cô Elise.”
Nếu muốn tránh mặt người khác khi dự tiệc, làm chủ tọa sẽ là ưu thế

không hề nhỏ. Lúc nào cũng có cớ rời khỏi cuộc trò chuyện ngay khi thấy cái
áo sơ mi sọc hồng trăm phân lừng lững lại gần. (Thật xin lỗi quá đi mất, tôi
không thể không ra chào ông giám đốc quảng cáo bên Mandarin Oriental, tôi
sẽ trở lại ngay...)

Bữa tiệc đã bắt đầu nửa tiếng rồi và tôi đã hoàn toàn tránh mặt được lão

Trâu Điên. Rất may là người lão thì đồ sộ còn khán phòng thì bé tin hin. Rất
tự nhiên, cứ mỗi lần lão đến gần chỉ còn cách một mét, tôi lại sải chân đi về
hướng ngược lại, hoặc đào thoát hẳn khỏi phòng, hoặc tuyệt vọng rúc vào nhà
vệ sinh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.