ĐÊM TÂN HÔN - Trang 50

đang vào website của hãng Virgin Atlantic. Em có nên chọn hạng tiết kiệm
linh hoạt không? Chị có kiếm được vé giảm giá không?” “Không! Đừng có
đặt vé đến San Francisco,” tôi nói với giọng cứng cỏi và quyền uy nhất của
mình. “Tắt máy đi. Rút dây mạng ra.” “Nhưng...” “Lottie, chấp nhận đi,” tôi
chuyển giọng dịu dàng hơn. “Richard đã được cho cơ hội rồi. Nếu cậu ta
muốn kết hôn, thì lúc này hai người đã bắt đầu rồi.” Tôi biết điều mình nói
nghe thật khắc nghiệt. Nhưng đúng là thế. Đàn ông muốn kết hôn thì sẽ cầu
hôn. Bạn không cần phải giải mã tín hiệu. Họ cầu hôn và đấy chính là tín
hiệu. “Nhưng anh ấy không nhận ra là anh ấy muốn kết hôn!” nó hào hứng
nói. “Chỉ cần thuyết phục anh ấy thôi. Nếu em huých khẽ anh ấy...” Huých
khẽ? Thụi cả khuỷu tay vào mạng sườn thì chuẩn hơn. Bỗng dưng tôi mường
tượng ra Lottie nắm tóc Richard lôi xềnh xệch đến trước bàn thờ Chúa, và
nhăn mày. Tôi biết chắc một trăm phần trăm vụ đó dẫn tới đâu. Dẫn đến văn
phòng Luật sư hôn nhân và gia đình Barnaby Rees, năm trăm bảng cho lần tư
vấn đầu tiên. “Lottie, nghe đây,” tôi nghiêm khắc nói. “Nghe cho rõ vào.
Đừng bao giờ bắt đầu cuộc hôn nhân mà không chắc chắn hai trăm phần trăm
là sẽ thành công. Mà không, phải là sáu trăm phần trăm.” Tôi u sầu liếc lại
những đòi hỏi ly dị mới nhất của Daniel. “Tin chị đi. Không đáng đâu. Chị đã
qua cầu đó rồi, chị biết... Chị biết, chuyện đó rất khủng khiếp.” Đầu dây bên
kia im lặng. Tôi biết rõ Lottie mà. Tôi gần như thấy bức tranh cầu hôn
Richard trên cầu Cổng Vàng viền trái tim và hoa trong đầu nó đang vỡ vụn.
“Ít nhất thì cũng nghĩ kỹ đi đã,” tôi nói. “Đừng lao bừa vào. Vài tuần không
thay đổi gì cả đâu.” Tôi nín thở cầu nguyện trong đầu.

“OK,” cuối cùng Lottie cũng nói, giọng thê thảm. “Em sẽ suy nghĩ kỹ.”

Tôi chớp mắt kinh ngạc. Thành công rồi. Tôi đã thành công rồi! Lần đầu tiên
trong đời tôi đánh bại một Lựa Chọn Không May của Lottie trước cả khi nó
diễn ra. Tôi đã rửa sạch chỗ nhiễm trùng trước khi nó kịp lan khắp. Có thể nó
đã lý trí hơn khi đến tuổi. “Chúng mình đi ăn trưa nhé,” tôi đề nghị để làm nó
vui lên. “Chị mời. Ngay khi nào chị đi nghỉ về.” “Vâng, vậy cũng hay,”
Lottie nói rất khẽ. “Cảm ơn Fliss.” “Giữ gìn nhé. Nói chuyện sau.” Nó tắt
máy và tôi rên lên một tiếng bực bội - dù cũng không hiểu mình bực bội với
ai nhất. Richard? Daniel? Gavin? Gunter? Tất cả bọn đàn ông? Không, không
phải tất cả. Có lẽ là tất cả bọn đàn ông chỉ trừ một vài người ngoại lệ đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.