ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 158

bụng dạ mình nôn nao rồi. Xét cho cùng thì con bé chỉ đang cảm thấy khó
chịu khi đối mặt với một việc mà nó thấy khó chấp nhận thôi.

Tôi ngồi xuống ghế đu và quay về phía nó. Con bé vẫn đứng ở cửa. Dường
như chúng tôi đang vô cùng xa cách nhau. Mối liên kết giữa chúng tôi mới
mỏng manh làm sao. Suy nghĩ lớn nhất trong đầu tôi là tôi không thể thuyết
phục được nó rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi nó như những người khác.
Dù vậy, đằng sau suy nghĩ ấy, tôi lại hết sức khâm phục đứa trẻ này. Con bé
thật mạnh mẽ và can đảm. Không có lý do gì mà con bé phải tin rằng tôi
đang thành thật với nó cả. Những gì đã xảy ra trong quá khứ của nó càng
không thể khiến nó tin rằng tôi sẽ quay lại, và con bé chỉ đang làm một điều
theo những gì nó cảm nhận được mà thôi. Vậy mà khi nó đứng đó quan sát
tôi, một vở kịch câm của sự nghi ngờ bản thân, của nỗi sợ hãi và sự phiền
muộn đang hiển hiện trên gương mặt nó. Con bé đang hết sức cố gắng để có
thể tin tôi; cuộc chiến giữa trải nghiệm của nó và những mơ ước nó đang
mang phản chiếu rõ mồn một trong đôi mắt nó. Lòng tôi ngập tràn cảm giác
tôn trọng dành cho đứa trẻ này, một sự tôn trọng như bóp nghẹt tim tôi và
không thể nói thành lời, bởi tôi biết con bé đang cố gắng đến cùng cực. Đây
là một trong những khoảnh khắc khiến cho tất cả những khoảnh khắc khác
đáng sống. Chúng tôi đã chạm vào góc khuất trong tâm hồn của nhau.

Tôi chìa tay ra.

- Đến đây nào, mèo con của cô. Hãy để cô vỗ về con nào.

Con bé lưỡng lự, sau đó chậm chạp tiến đến gần tôi. Không nói không rằng,
nó trèo vào lòng tôi.

- Hôm nay quả là một ngày khó khăn, có phải không?

Con bé lại ấn mấy ngón tay vào hai bên thái dương.

- Cô biết con không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Sheila ạ. Cô nghĩ con
không hiểu vì sao cô có thể làm chuyện này với con mà vẫn yêu thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.