ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 159

con.

Tôi vỗ về con bé, vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán nó và cảm nhận mái tóc
mềm mại như lụa của nó.

- Con chỉ cần phải tin cô mà thôi.

Con bé tựa vào tôi, người cứng đờ, cũng giống như những ngày đầu con bé
vừa đến đây vậy.

- Cô đã cảm hóa con. Con không yêu cầu cô làm thế, nhưng cô đã làm thế.
Bây giờ cô lại bỏ con mà đi. Chuyện này thật không công bằng. Cô phải có
trách nhiệm với con. Cô đã tự nói thế mà.

Tôi lấy làm lạ khi con bé đột ngột chuyển sang dùng thì quá khứ như thế.
Tôi chưa bao giờ nghe nó nói như vậy trừ vài lần hiếm hoi trước đây.

- Mèo con, hãy tin cô. Cô sẽ quay về. Mọi việc sẽ không đến nỗi tồi tệ như
con nghĩ đâu. Chú Anton sẽ vẫn ở đây, và cả chị Whitney nữa. Và cô giáo
dạy thế sẽ đáng yêu lắm, cô biết mà. Nếu con tự cho mình một cơ hội thì
con sẽ thấy vui vẻ thôi mà.

Con bé không trả lời, nó chỉ ngồi yên, mấy ngón tay vẫn ấn chặt vào hai
bên thái dương. Chẳng còn gì để nói nữa cả. Hoặc con bé không tin tôi,
hoặc nó không thể thừa nhận là nó đã tin tôi. Tôi đã quá quen với khả năng
sử dụng ngôn từ của nó. Đôi khi tôi quên mất rằng nó chỉ là một đứa bé sáu
tuổi. Tôi quên mất rằng nó có nhiều vấn đề như thế nào, và nó chỉ mới ở
đây một thời gian ngắn. Vậy mà tôi lại trông đợi ở nó quá nhiều khi muốn
nó hiểu ra vấn đề.

Cuộc hội thảo được tổ chức tại một bang ở bờ Tây, ở đó có khí hậu tháng
Hai dễ chịu hơn nơi tôi đang sống. Chad đi cùng tôi, và chúng tôi dành
phần lớn thời gian để nô đùa và thư giãn trên biển. Đó là một sự thay đổi
thật tuyệt dịu. Tôi hiếm khi nhận ra mình đã trở nên khắng khít với bọn trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.