ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 157

- Cưng ơi, vấn đề không phải chỗ đó.

- Cô ghét con. Cô căm ghét và thậm chí còn không buồn tử tế với con một
chút khi con bị ốm nữa. Cô thật là một người xấu xa.

Tôi đảo mắt một vòng, bực tức.

- Sheila, cô không ghét con. Thật đấy, cô phải làm gì để con hiểu là cô sẽ
quay về với con chứ? Cô sẽ chỉ đi ngày mai và thứ Sáu thôi mà. Chỉ hai
ngày ngắn ngủi thôi. Rồi sau đó cô sẽ quay về. Chẳng lẽ con không hiểu
điều đó hay sao?

Tôi cảm thấy nản lòng quá đỗi. Con bé là một

đứa sáng dạ, nó biết hai ngày chỉ là một khoảng thời gian ngắn, vậy mà nó
vẫn không chịu hiểu. Tôi ngờ rằng việc nó nôn ra không gì khác ngoài một
cách mà cơ thể nó phản ứng với sự buồn bực về mặt tâm lý của con bé,
nhưng tôi không biết phải làm gì với nó nữa. Con bé không chịu nghe
những gì tôi nói.

Tôi rửa ráy cho nó xong rồi đứng dậy, lắc đầu. Sau đó, tôi nhún vai và nói:

- Con có muốn cô dỗ con một chút cho đến khi tan học không? Có thể việc
đó sẽ giúp bụng dạ con bớt nôn nao.

Con bé lắc đầu.

Người lao công vừa đi khỏi, còn bọn trẻ đang chuẩn bị ra về. Anton nhìn về
phía tôi với vẻ thắc mắc. Tôi nhìn anh với vẻ bối rối.

Những đứa khác đang mặc áo khoác vào, còn Sheila vẫn đứng nguyên ở
cửa nhà tắm và quan sát. Tôi nhìn con bé, thấy nó hơi xanh xao. Có thể tôi
đã hơi hồ đồ khi phán xét mọi việc vội vàng như thế, có thể đúng là con bé
bị nhiễm vi-rút thật. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi đã nhiều lần cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.