ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 186

CHƯƠNG 14

Chúng tôi đã cười rất nhiều.

Những việc xảy ra trong lớp học của tôi không phải lúc nào cũng buồn
cười. Thường những việc mà tôi thấy buồn cười là những vấn đề mà nếu tôi
suy nghĩ cho thấu đáo, lại là những bi kịch. Có thể phép màu kỳ diệu nhất
trong sức mạnh tinh thần của con người là khả năng biết cười. Tự cười
mình, cười nhau, và cười những tình cảnh mà đôi khi là vô vọng. Tiếng
cười làm cuộc sống của chúng ta cân bằng trở lại.

Hơn ai hết, Whitney là người đã giữ cho chúng tôi luôn ở trong giới hạn của
cái gọi là bình thường. Tôi vô cùng yêu mến cô gái ấy vì phẩm chất này.
Whitney không bao giờ chấp nhận khi Anton hay tôi nói rằng đây là một
lớp học dành cho những đứa trẻ không bình thường.

Mặc cho tính e thẹn vốn dĩ của mình, Whitney có một khiếu hài hước mà
đôi khi không có giới hạn. Sự dí dỏm của cô bé có thể rất phô và lắm khi
trần trụi đến mức gây sốc, đặc biệt là những khi chỉ có mình cô bé với
Anton và tôi. Dù vậy, Whitney bộc lộ những phẩm chất tốt đẹp nhất của
mình khi đang đùa. Có lẽ tôi sẽ chuẩn bị tinh thần tốt hơn cho việc này nếu
nó phù hợp hơn với vẻ ngoài nhu mì, vụng về của cô. Hoặc nếu lớp chúng
tôi là một nơi phù hợp hơn cho những trò đùa như vậy. Nhưng dù sao đi
nữa, Whitney luôn làm tôi ngạc nhiên. Thỉnh thoảng tôi lại giật nảy mình
với con rắn lò xo nhảy bật ra từ hộp bút màu của Susannah, hay bãi nôn giả
trên bàn khi Peter và William và Guillermo bất ngờ lên cơn đau bụng vờ
vịt.

Từ lúc Sheila xuất hiện, cái tính thích đùa ấy của Whitney được dịp phát
huy lên đến đỉnh điểm. Những đứa trẻ khác rất thích mấy trò đùa của
Whitney và sẵn sàng tham gia cùng. Nhưng Sheila thì đủ thông minh để
nắm bắt được Whitney đang có kế hoạch gì trong đầu. Con bé cũng đưa ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.