ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 22

- Được chứ. Cậu có thể thở bằng miệng mà!

Tôi bật cười:

- Nào, mọi người hãy thử làm theo đề nghị của Peter xem. Peter, con cũng
làm đi.

Tất cả bọn trẻ ngoại trừ Sheila đều bịt mũi lại và thở bằng miệng. Tôi giục
Sheila làm theo, nhưng con bé kiên quyết không nhúc nhích. Đến một lúc,
tất cả chúng tôi - kể cả Freddie và Max - đều bật cười vì vẻ mặt ngộ nghĩnh
của mọi người. Tất cả, ngoại trừ Sheila. Tôi bắt đầu lo rằng con bé sẽ xem
việc này như một trò cười nhắm vào mình và vội vã giải thích rằng không
phải như thế. Con bé làm ngơ tôi, thậm chí không nhìn tôi. Tôi nói với còn
bé rằng đây là cách chúng ta giải quyết vấn đề.

Cuối cùng tôi hỏi con bé:

- Con cảm thấy việc này thế nào?

Một khoảng yên lặng kéo dài chứa đựng sự chờ đợi của tất cả chúng tôi.
Mấy đứa trẻ khác bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.

Guillermo hỏi:

- Bạn ấy không nói chuyện ạ?

Sarah gợi ý:

- Lúc trước tớ cũng không nói chuyện, nhớ không? Hồi tớ lên cơn giận dữ,
tớ cũng không nói chuyện với ai cả.

Rồi con bé nhìn sang Sheila:

- Sheila này, tớ cũng từng không nói chuyện. Thế nên tớ rất hiểu cảm giác
đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.