ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 229

- Ôi, dĩ nhiên là phải đau rồi, cưng ơi. - Tôi đáp. - Nhưng cứ nói chuyện với
cô thế này nhé, được không?

Quãng đường đến bệnh viện tưởng chừng như dài vô tận. Xe cộ trên đường
chật như nêm cối. Lẽ ra tôi nên chờ một cái xe cứu thương mới phải. Tôi
không biết con bé đã mất bao nhiêu máu, hay thế nào mới gọi là mất quá
nhiều máu, hay tôi có thể làm gì cho nó. Tôi tự nguyền rủa mình vì đã
không theo sát khóa huấn luyện sơ cấp cứu lúc trước.

- Chú Jerry của con, ổng nói ổng sẽ yêu con. Ổng nói ổng sẽ chỉ cho con
thấy người lớn yêu như thế nào. - Giọng nó nhỏ xíu và nghe thật trẻ con. -
Ổng nói tốt hơn là con nên biết người lớn yêu như thế nào. Và khi con hét
lên, ổng nói sẽ không bao giờ có ai yêu con nếu bây giờ con không học
được cách yêu.

- Chú Jerry của con không biết cái gì hết, cưng ạ. Ổng không có biết mình
đang nói gì đâu.

Con bé cắn môi và thút thít khóc mà không chảy được nước mắt ra ngoài.

- Ổng nói đó là cách mà cô và Chad yêu nhau. Ổng nói nếu con muốn cô và
Chad yêu con, thì con phải để cho ổng chỉ con cách, thì con mới biết được.

Chúng tôi đã đến gần bệnh viện.

- Ôi cưng ơi, hắn nói sai rồi. Cô và Chad đã yêu con rồi mà. Hắn chỉ nói thế
để hắn có thể làm một điều sai trái với con. Hắn không có quyền chạm vào
con như vậy. Những gì hắn nói và những gì hắn làm là hoàn toàn sai trái.

Hai người hộ lý trẻ chạy trên bệ dốc dành cho xe đến cấp cứu với một cái
cáng. Rõ ràng thầy Collins đã báo cho bệnh viện là chúng tôi sắp tới. Khi
tôi đặt con bé lên cáng, lần đầu tiên nó thể hiện được nỗi đau và sự hoảng
loạn của mình. Nó rên rỉ và bắt đầu khóc rất to nhưng không có nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.