ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 230

Nó không chịu buông áo tôi ra, nó vùng vẫy rất dữ dội khi hai người hộ lý
cố gỡ ngón tay nó ra.

- Đừng có bỏ con! - Nó gào lên.

- Cô đi ngay bên cạnh con đây, Sheila. Nhưng hãy nằm xuống. Nào, buông
cô ra đi.

- Đừng bỏ con! Đừng để họ bắt con đi mất!

Con muốn cô ôm con.

Bốn người chúng tôi và cái cáng chật vật di chuyển về phía cửa ra vào khu
cấp cứu. Sheila vẫn kinh hoàng túm chặt lấy áo tôi, xé rách luôn cái túi áo.
Tôi không biết điều gì đã khiến con bé tỉnh táo lại như thế. Có lẽ con bé sợ
tôi sẽ bỏ nó lại với những người lạ này; có thể cuối cùng nó cũng đã có thể
cảm nhận được cơn đau của mình. Dù lý do là gì đi nữa, con bé đã chiến
đấu một cách can đảm đến mức cuối cùng tôi thấy bế nó lên và ôm nó sẽ dễ
dàng hơn là gỡ tay nó ra và nghe tiếng gào thét của nó.

Viên bác sĩ trực phòng cấp cứu kiểm tra nó thật nhanh trong khi tôi ôm nó.
Cha của nó vẫn chưa tới, thế nên tôi phải ký vào một tờ đơn nói rằng tôi sẽ
chịu trách nhiệm cho các biện pháp cấp cứu cho đến khi cha nó xuất hiện.

Một y tá cầm kim tiêm đến và chích cho nó một mũi. Sheila trở nên dễ bảo
hơn và im lặng như trước, thậm chí còn không phản ứng gì khi mũi kim
đâm vào người nó. Chỉ trong một quãng thời gian ngắn sau mũi tiêm ấy, tôi
có thể cảm thấy những ngón tay nhỏ xíu của nó đã buông lỏng ra. Tôi đặt
nó nằm lên bàn khám bệnh. Một y tá khác bắt đầu truyền dịch vào một cánh
tay của nó, trong khi một bác sĩ thực tập người Mỹ gốc Mexico treo một túi
máu lên trên bàn khám bệnh. Bác sĩ ra hiệu cho tôi ra ngoài. Tôi nhìn Sheila
lần cuối, con bé đang nằm đó, mắt nhắm nghiền, trông thật xanh xao và nhỏ
bé trên cái bàn khám bệnh. Tôi đi theo vị bác sĩ ra ngoài. Ông hỏi tôi
chuyện gì đã xảy ra, và tôi kể cho ông nghe tất cả những gì tôi biết. Đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.