ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 237

Tôi mỉm cười.

- Đại loại thế. Và một phần cũng là vì có những chuyện rất khó nói. Thậm
chí cô cũng không hiểu tại sao. Cô đoán là vì chúng làm ta sợ. Thậm chí cả
những người lớn như cô cũng cảm thấy sợ. Và khi người lớn sợ một cái gì
đó, họ không muốn nói về chúng. Đó là một trong những vấn đề rất thường
gặp khi phải làm người lớn.

Bọn trẻ nhìn tôi chăm chú. Tôi nhìn chúng. Từng đứa một. Tyler với những
vết sẹo dài đáng sợ trên cổ họng nó. Thằng bé Peter da đen đẹp đẽ.
Guillermo, đứa có đôi mắt chẳng bao giờ thật sự nhìn vào bất cứ đâu, thậm
chí ngay cả khi nó đang chú ý. Max thì lúc nào cũng lắc lư, vặn vẹo ngón
tay. Sarah. William. Freddie. Và con bé xinh đẹp như một cô tiên,
Susannah.

- Các con có nhớ là cô đã kể với các con rằng Sheila bị thương ở nhà chứ?
Và các con có nhớ lúc trước chúng ta cũng có nói về cách mà người khác có
thể chạm hay không được phép chạm vào chúng ta không? Lúc ấy cô đã nói
với các con rằng có những người lớn thỉnh thoảng lại muốn chạm vào
những bộ phận mà họ không được phép chạm vào trên cơ thể của một đứa
bé.

- Đúng rồi, dưới đó là chỗ riêng tư của mình mà, phải không? - William nói.

Tôi gật đầu.

- Một người trong gia đình của Sheila đã chạm vào bạn ấy ở chỗ mà lẽ ra
ông ta không nên chạm, và khi Sheila không hài lòng với chuyện này, thì
ông ta đã làm đau bạn ấy.

Trán bọn trẻ nhăn lại. Chúng chăm chú nhìn tôi. Thậm chí Max cũng không
còn lắc lư nữa.

- Ông ta đã làm gì bạn ấy? - William hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.