ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 244

- Tại sao người ta lại để con vào một cái cũi nhỉ? - Tôi hỏi nó, đầu tôi trống
rỗng. Tôi ngồi xuống cạnh chiếc cũi và chạm vào tay nó. - Người ta không
nên để con vào một cái cũi.

- Con thực sự không thấy phiền đâu. - Nó nói. Tôi biết điều đó không đúng.
Chúng tôi đã là bạn của nhau đủ lâu để tôi biết ý thức về giá trị bản thân của
con bé được bảo vệ cẩn thận đến nhường nào. Nó mỉm cười, như thể tôi
mới là người cần được vỗ về, và chạm vào mặt tôi. - Đừng khóc, Torey.
Con không thấy phiền đâu.

- Khóc làm cô thấy đỡ hơn. Con làm cô sợ quá, và cô lo cho con lắm Sheil
à. Cô cảm thấy đỡ hơn khi khóc một chút, và cô không thể ngăn mình lại
được.

- Nó không thực sự đau lắm đâu. - Đôi mắt con bé đã mất đi nét biểu cảm
vốn có của chúng. Có thể những loại thuốc điều trị đang gây ra những phản
ứng phụ làm con bé đờ đẫn. - Nhưng cũng có lúc con thấy rất sợ. Chỉ một
chút thôi. Như tối qua nè, con không biết mình đang ở đâu. Chuyện đó khá
đáng sợ. Nhưng mà con thì không có khóc hay gì hết. Và không lâu sau thì
cô y tá đến và nói chuyện với con. Cổ thì rất là dễ thương. Nhưng con vẫn
hơi sợ. Con muốn gặp cha con.

- Chắc rồi. Để cô xem, nếu không ai có thể ở bên con lúc con sợ thì cô sẽ
nhắn cha con vào với con.

- Con muốn cha con.

- Cô biết cưng à. Cha con sẽ đến đây ngay khi có thể mà.

- Không đâu. Ông ấy thì không có thích bệnh viện đâu.

- Ừ thì mình cứ chờ xem nào.

- Con muốn cô ở lại với con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.