ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 243

Sau đó, tôi cho cả tám đứa vào trong xe mình và chở chúng về nhà. Chúng
tôi vẫn nói chuyện rất nghiêm túc và hết sức tập trung. Thậm chí ngay cả
trong xe hơi, bọn trẻ vẫn tiếp tục đặt ra nhiều câu hỏi. Không ai đùa giỡn
hay cư xử ngu ngốc cả. Những gì chúng tôi đang nói không có gì buồn cười
cả. Nhu cầu phải nói về những chuyện đó đã vượt qua tất cả những nhu cầu
khác trong buổi chiều hôm ấy, và đã xóa nhòa những khác biệt giữa chúng
tôi.

Sau khi đưa bọn trẻ về nhà, tôi gom những tấm thiệp chúc mau bình phục
và vài cuốn sách mà tôi biết là Sheila đặc biệt thích, rồi đến bệnh viện. Con
bé đã được chuyển vào một phòng chăm sóc ngay bên cạnh phòng y tá, và
người ta chỉ cho tôi lối vào. Tôi bước vào phòng.

Con bé chỉ có một mình trong một căn phòng rộng có cửa kính gắn dọc cả
một mặt tường, giống như một cái chuồng trong sở thú vậy. Nó đang nằm
trong một cái cũi có thành cao bằng kim loại. Một túi truyền dịch được treo
trên một cái cây dựng kế bên cũi, và kế đó là một đơn vị máu

(9)

. Cánh tay

châm kim truyền dịch của con bé được cột vào một thanh cũi cùng với một
cái nẹp để cố định. Con bé trông thật bé bỏng.

Nước mắt tôi trào ra trước khi tôi kịp ngăn nó lại. Điều duy nhất tôi đang
nghĩ đến là tại sao người ta lại cho nó vào một cái cũi cơ chứ? Dù chỉ là
một đứa bé, nhưng Sheila rất tự trọng. Tôi biết chuyện này sẽ làm con bé
thấy xấu hổ. Tôi biết nó sẽ bối rối khi tôi thấy nó trong đó. Tại sao họ
không cho nó nằm trên một cái giường? Không phải một cái cũi. Cũi là
dành cho em bé.

Tôi bước vào. Sheila quay đầu về phía tôi. Nó nhìn tôi trong im lặng.

- Đừng khóc, Torey. - Nó khẽ nói. - Không đau lắm đâu. Thật đấy. Không
đau đâu.

Tôi bàng hoàng trước sự can đảm của con bé. Tôi nhìn nó đăm đắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.