ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 272

dậy, đùng đùng bước về phía góc lớp. Nó đập cái ghế xuống đất thật mạnh
và ngồi xuống.

Tôi để nó ngồi đó, rồi quay lại để giúp William làm bài tập vẽ. Sheila ngồi
đó suốt cả buổi chiều, mặc cho Anton và tôi đã bảo là nó có thể đi chỗ khác
chơi nếu đã bình tĩnh lại.

Vì tôi thấy rõ ràng là con bé muốn chọc giận tôi, nên sau khi tan học, tôi để
nó lại với Anton và xuống phòng giáo viên để soạn giáo án. Tôi cũng hiểu
rõ ràng một khi Sheila bắt đầu có thái độ khó chịu, thì tốt nhất là hãy để con
bé một mình. Khoảng trước năm giờ, tôi quay lại, thấy con bé đang nằm
ườn trên một cái gối và đọc sách.

- Con giận dỗi xong chưa? - Tôi hỏi.

Nó gật đầu tỉnh bơ, mắt vẫn không rời quyển sách.

- Cô sẽ hối tiếc vì đã bắt con đi.

- Con nói vậy là sao đây?

- Con thì sẽ không ngoan nếu con phải đi. Con sẽ hư và cô ấy sẽ phải trả
con về đây. Lúc đó thì cô sẽ không bắt con đi được nữa.

- Sheila! - Tôi cáu tiết. - Con hãy nghĩ lại về chuyện này một chút đi. Đó
không phải là chuyện con muốn làm.

- Có, con muốn làm thế. - Con bé đáp, vẫn không chịu nhìn lên.

Tôi liếc đồng hồ. Sắp đến giờ con bé phải về. Tôi rất ghét mỗi khi nó cư xử
thế này. Tôi bước đến chỗ nó đang ngồi, quỳ xuống cạnh nó.

- Có chuyện gì vậy, cưng? Tại sao con không muốn đi? Cô nghĩ con sẽ
thích khi được học trong một lớp học bình thường mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.