ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 281

- Có, chúng sẽ biến mất. Nếu con để chúng biến mất, chúng sẽ biến mất. Dĩ
nhiên là thỉnh thoảng nó không nhanh như chúng ta muốn, nhưng rồi chúng
sẽ kết thúc. Điều không bao giờ kết thúc là cách chúng ta cảm nhận về
nhau. Thậm chí khi con đã lớn và ở một nơi nào đó cách xa nơi đây, con
vẫn có thể nhớ về những quãng thời gian tuyệt vời mà chúng ta đã có khi ở
bên nhau. Thậm chí khi con đang gặp rất nhiều chuyện tồi tệ và có vẻ như
chúng sẽ không bao giờ thay đổi, thì con vẫn có thể nhớ đến cô. Và cô sẽ
luôn nhớ đến con.

Bỗng con bé mỉm cười, chỉ là một nụ cười nhẹ, và rất buồn bã.

- Đó là bởi vì chúng ta đã cảm hóa nhau. Cô nhớ cuốn sách đó không? Cô
có nhớ hoàng tử bé đã tức giận như thế nào vì cậu ấy đã phải vượt qua tất cả
những rắc rối như thế để cảm hóa con cáo, và bây giờ con cáo lại khóc bởi
vì cậu ta phải đi không?

Con bé cười khi tự ngẫm lại những luồng ký ức đang diễn ra trong đầu nó,
hầu như không còn biết đến sự hiện diện của tôi nữa. Nước mắt trên má nó
đã khô.

- Và con cáo đó đã nói rằng dù sao đi nữa thì chuyện này cũng rất tuyệt, vì
nó sẽ luôn nhớ đến những cánh đồng lúa mì. Cô có nhớ không?

Tôi gật đầu.

- Chúng ta đã cảm hóa nhau, có phải không?

- Chắc chắn rồi.

- Khi cảm hóa ai đó, cô phải khóc, có phải không? Trong quyển sách đó họ
cứ khóc suốt, mà con thì chưa bao giờ biết chính xác tại sao lại như thế.
Con luôn nghĩ rằng người ta chỉ khóc khi bị ai đánh.

Tôi lại gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.