ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 63

- Cô Torey ơi, con nghĩ là lần này mình nên tính hai điểm cho hành vi tốt.
Thật là khó mà làm ngơ bạn ấy được.

Tôi cười tươi:

- Ừ, cô nghĩ là con nói đúng đó Peter. Lần này xứng đáng được hai điểm.

Sheila la hét suốt giờ chơi tự do. Tính đến lúc đó, sự ầm ĩ đã kéo dài hơn
một tiếng rưỡi. Con bé dậm mạnh chân, ngồi nhấp nhổm và cứ lắc lư trên
ghế. Con bé cấu xé quần áo và vung vẩy nắm đấm, nhưng vẫn ngồi trên
ghế.

Đến giờ ăn nhẹ, con bé đã khản cả giọng và suốt buổi chỉ ngồi trong góc
phòng thều thào. Nhưng cơn giận của con bé chưa qua đi và tiếng hổn hển
vẫn tiếp tục vang lên đầy giận dữ. Giờ giải lao, Anton đưa bọn trẻ ra ngoài
còn tôi ở lại trong phòng. Điều này càng khiến Sheila bị kích động và con
bé cố hết sức hét lên một lúc nữa trước khi kiệt sức hoàn toàn. Đến cuối giờ
giải lao thì không còn tiếng động nào vang lên ở góc phòng nữa, và đó cũng
là lúc đầu tôi bắt đầu giật tưng tưng.

Tôi không hề nhắc lại điều kiện để nó được rời khỏi góc phòng. Tôi tin rằng
đến lúc đó con bé đã đủ thông minh để hiểu và tôi cũng không muốn mấy
đứa khác quá chú ý đến nó. Hết giờ chơi, bọn trẻ trở vào, người phủ đầy
bông tuyết và má đỏ ửng lên sau khi chạy nhảy ngoài trời, ríu rít không
ngớt về trò trốn tìm trong tuyết với Anton, người lần nào cũng bị bọn trẻ bắt
được. Giờ tập đọc bắt đầu suôn sẻ, tất cả chúng tôi ngồi làm việc của mình
như thể hình hài nhỏ bé đang thu lu trên chiếc ghế trong góc kia không hề
tồn tại.

Khi giờ tập đọc gần kết thúc, trong lúc đang chăm sóc cho Max, tôi cảm
thấy một cái khều nhẹ phớt qua vai mình. Tôi quay lại và bắt gặp Sheila
đang đứng phía sau, ánh mắt thể hiện sự lo lắng và căng thẳng thường thấy.

- Con đã sẵn sàng làm toán chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.