ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 96

Tôi im lặng cân nhắc một lúc:

- À, chắc là vì chị lịch sự. Khi chị muốn cái gì, chị hỏi xin và hầu như lúc
nào cũng nói "vui lòng". Và "cảm ơn" nữa. Việc đó khiến người khác sẵn
sàng giúp đỡ chị và ở bên chị vì chị khiến mình cảm thấy dễ chịu.

Sheila chau mày, nhìn xuống đôi tay mình. Sau khi im lặng một lúc lâu, con
bé nhìn tôi trách móc:

- Sao cô không bao giờ nói với con là cô muốn con nói vui lòng và cảm ơn?
Con không biết cô thích như vậy. Sao cô lại nói với Tyler mà không nói với
con?

Tôi ngẩn người ra nhìn con bé.

- Sheila ơi, cô không hề nói với chị Tyler. Đó là điều mọi người vẫn làm
mà. Mọi người luôn thích người khác lịch sự mà.

Con bé hờn dỗi:

- Con không biết chuyện đó. Chưa ai từng nói với con điều đó. Con không
biết cô muốn con làm vậy.

Nghĩ kỹ lại, tôi thấy con bé nói đúng. Có lẽ tôi chưa bao giờ nói thế với con
bé. Đó là một trong những điều mà tôi tin chắc đứa trẻ nào cũng biết, nhất
là với một đứa thông minh như Sheila. Tôi đã mặc nhiên xem như con bé
biết điều đó. Nhưng giờ đây tôi đã nhận ra sai lầm trong giả định của mình.
Có lẽ trong cuộc đời mình, Sheila chưa từng được nghe những từ đó. Hoặc
trước đây đối với em những từ đó chẳng mang ý nghĩa gì.

- Cô xin lỗi Sheila nhé, cô tưởng con biết rồi.

- Con không biết. Con có thể nói những từ đó nếu con biết cô muốn con làm
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.