ĐÊM TRẮNG - Trang 35

Mà em quên kể với ông là chúng em, tức là bà em, có nhà riêng,
tức là một ngôi nhà nhỏ, chỉ có ba cửa sổ, hoàn toàn bằng gỗ và
cũng già lão như bà em vậy, còn phía trên có một tầng lầu nhỏ, một
người thuê nhà mới đến ở đó...

- Vậy là trước kia đã có người ở? - tôi nói chêm vào.

- Vâng, tất nhiên, - Naxtenca đáp, - và ông ta biết im lặng tốt
hơn ông. Quả thật ông ta khó khăn lắm mới mở được miệng. Đó là
một ông già khô đét, vừa câm, vừa điếc, vừa què, nên cuối cùng ông
ta không thể sống trên đời này nữa, lăn ra chết. Cần phải có người
thuê nhà mới, bởi vì chúng em không thể sống thiếu người thuê
nhà: chỉ có khoản đó với trợ cấp của bà là toàn bộ thu nhập của hai
bà cháu. Người khách trọ mới này lại là một thanh niên, không
phải người vùng này, từ nơi khác đến. Vì anh ta không mặc cả nên
bà cho anh ta vào ở, rồi sau đó bà hỏi: "Thế nào, Naxtenca, người
khách trọ của chúng ta có trẻ không?" Em không muốn nói dối:
"Vừa vừa thôi bà ạ, không hẳn thật trẻ nhưng cũng không phải ông
già". "Thế trông có dễ ưa không?" - bà hỏi. Em lại không muốn nói
dối. "Vâng, trông cũng dễ ưa bà ạ!" Bà em liền nói: "Ôi, khốn khổ,
khốn khổ! Đấy là bà nói với cháu, cháu ạ, để cháu đừng có ngắm
nhìn anh ta. Thời buổi chẳng ra sao cả! Thế cơ đấy, một kẻ thuê
nhà nhỏ mọn mà cũng trông dễ ưa, thật không như thời xưa!"
Bà em thì cứ muốn mọi cái phải như thời xưa! Và thời xưa bà
trẻ hơn, và mặt trời thời xưa ấm hơn, váng sữa thời xưa cũng không
chua nhanh đến thế - cái gì cũng thời xưa! Em ngồi im lặng, nhưng
trong bụng nghĩ: tại sao bà lại bảo mình như thế, tại sao bà lại hỏi
anh chàng khách trọ có đẹp có trẻ không? Nhưng em chỉ nghĩ thoáng
qua thế thôi, rồi lại ngồi đếm mũi đan, khâu tất, và sau đó thì quên
bẵng đi.

Một buổi sáng người khách trọ đến chỗ chúng em hỏi về việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.