ĐÊM TRẮNG - Trang 45

- Vâng, vâng! Điều đó đúng như em vẫn nghĩ! - Naxtenca thốt
lên, và một niềm vui ánh lên trong đôi mắt nàng. - Ồ, ông đã giải
thoát cho em khỏi những nghi ngờ, chính Chúa Trời đã ban ông cho
em! Cám ơn, cám ơn ông!

- Vì cái gì? Vì Chúa Trời đã ban tôi cho cô? - tôi đáp, hân hoan
nhìn vẻ mặt vui sướng của nàng.

- Vâng, ít ra là như vậy.

- Ôi Naxtenca! Có những người mà ta phải cảm ơn họ chỉ vì họ
sống cùng chúng ta. Tôi cám ơn cô vì tôi đã được gặp cô, vì suốt đời
tôi sẽ nhớ đến cô!

- Thôi, đủ rồi, đủ rồi. Còn bây giờ ông nghe em nói đây: lúc đó
chúng em giao ước là hễ anh ấy về, anh ấy sẽ báo cho em biết liền
bằng cách để lại cho em một lá thư ở một chỗ đã định trước, ở nhà
mấy người quen tốt bụng, chất phác và không hề biết gì về
chuyện của chúng em; còn nếu như anh ấy không thể viết thư cho
em, vì không phải trong thư bao giờ cũng nói hết mọi chuyện, thì
anh ấy ngay trong ngày đầu tiên về tới thành phố này đúng mười
giờ sẽ đến đây, nơi chúng em đã hẹn gặp nhau. Em biết anh ấy
đã về rồi, nhưng cả ba ngày nay chẳng thấy thư cũng chẳng thấy
mặt. Buổi sáng thì em không thể bỏ bà em đi được. Ngày mai nhờ
ông đưa thư của em cho mấy người quen tốt bụng mà em đã nói
với ông, họ sẽ gửi cho anh ấy. Còn nếu như có thư trả lời, ông sẽ
lại mang đến cho em vào mười giờ tối.

- Nhưng thư, lá thư! Bởi vì trước hết phải viết thư đã! Cho nên
phải ngày kia mới có thể làm được...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.