Dostoevsky
Đêm Trắng
BUỔI SÁNG
Những đêm trắng của tôi kết thúc bằng một buổi sáng. Ngày mới sang thật
tồi tệ. Trời mưa, những giọt mưa gõ buồn tẻ vào cửa kính phòng tôi. Trong
phòng âm u, ngoài trời ảm đạm. Đầu tôi đau nhức, quay cuồng, khắp người
sốt hâm hấp.
- Có thư!, thưa cậu, theo đường bưu điện, anh bưu tá vừa mang đến, - Mat
rena nói phía trên đầu tôi.
- Thư! Của ai? - tôi hét lên, nhảy bật dậy khỏi ghế.
- Tôi không biết, thưa cậu, cậu xem, có thể ở đó có đề tên người gửi.
Tôi bóc dấu niêm phong. Thư của nàng! "Ôi, xin anh, xin anh tha thứ cho
em! - Naxtenca viết. - Em quì xuống cầu xin anh tha thứ cho em! Em đã
lừa dối cả anh và cả bản thân mình. Đó là một cơn mơ, một ảo ảnh... Em rất
đau lòng thay anh suốt hôm nay; hãy tha thứ, hãy tha thứ cho em!...
Anh đừng kết án em, vì rằng em không có gì thay đổi đối với anh; em đã
nói rằng em sẽ yêu anh, và bây giờ em vẫn yêu anh, còn hơn cả yêu! Ôi lạy
Chúa! Giá như em có thể yêu cả hai người cùng một lúc! Ôi, giá như anh là
anh ấy!"
"Ôi, giá như anh ấy là ông!" - những lời nàng nói đêm trước thoáng qua
trong đầu tôi. Anh đang nhớ lại chính những lời của em, Naxtenca ạ!
"Có Chúa Trời chứng giám, giá em làm được gì cho anh lúc này! Em biết
rằng anh đang nặng nề và đau khổ. Em đã xúc phạm anh, nhưng anh biết
đấy - một khi đã yêu thì liệu có oán giận lâu được không. Mà anh thì đang
yêu em!
Cám ơn anh! Vâng, em cám ơn anh vì tình yêu đó. Vì rằng trong kí ức của
em nó in đậm như một giấc mơ ngọt ngào mà ta sẽ nhớ rất lâu sau khi tỉnh
dậy; vì rằng em sẽ mãi mãi ghi nhớ cái khoảnh khắc khi anh cởi mở trái tim
mình với em chân tình đến vậy và đón nhận trái tim em, trái tim đã bị tử
thương, một cách hào hiệp đến vậy, để gìn giữ, nâng niu, chữa lành cho
nó... Nếu như anh tha lỗi cho em, thì kỉ niệm về anh sẽ được tôn cao lên