ĐÊM TRƯỚC GIÁNG SINH Ở THỊ TRẤN FRIDAY HARBOR - Trang 24

thấp để ngồi trên gót chân, cô nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô
bé. “Cháu không thể biết được liệu cô tiên có đến sống trong đó hay không.
Tất cả những gì cháu có thể làm là đợi, và bắt chéo những ngón tay của
cháu để ước.”

“Tôi không nghĩ…” Mark Nolan bắt đầu, nhưng anh đột ngột lặng thinh

khi Holly mỉm cười và vươn tay chạm vào một bên bông tai bằng bằng pha
lê đang đeo trên tai của Maggie, khiến nó đu đưa.

Có điều gì đó về cô bé, với kiểu tóc cột đuôi ngựa lệch và cái nhìn u sầu,

sự hình thành những lớp vỏ bọc tự bảo vệ trong quá khứ. Maggie cảm thấy
một sự thuần khiết, gần như nỗi khát khao đầy đau đớn trong ngực cô khi
họ quan sát nhau.

Cô hiểu cháu. Maggie muốn nói với cô bé. Cô cũng mất người cô yêu

thương. Và chẳng có quy luật nào để tìm cách thỏa thuận về cái chết của
người mà bạn yêu thương. Bạn phải thừa nhận rằng, nỗi mất mát sẽ luôn ở
cùng bạn, giống như một giòng ghi chú nhắc nhở được in bên ngoài áo
khoác của bạn. Nhưng vẫn còn cơ hội cho hạnh phúc. Ngay cả cho niềm
vui. Maggie không thể để bản thân cô nghi ngờ điều đó.

“Cháu có muốn xem một quyển sách về những nàng tiên không?” Cô

hỏi, và thấy tia sáng háo hức trên gương mặt cô bé.

Khi Maggie đứng lên, cô cảm thấy một sự chải nhẹ của bàn tay Holly

trên tay cô. Tay cô khép lại cẩn trọng qua những ngón tay nhỏ bé lạnh lẽo.

Mạo hiểm một cái liếc vào Nolan, Maggie nhận ra gương mặt anh đã mất

đi sự trống rỗng, cái nhìn chằm chằm không thân thiện của anh bắn thẳng
vào đôi tay siết chặt của họ. Cô nhận ra rằng anh ngạc nhiên về sự tự
nguyện của Holly trong việc nắm tay một người lạ. Khi anh không phản
đối, Maggie kéo Holly đi cùng cô hướng về phía sau cửa hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.