ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - Trang 194

Giờ thì Giang Dương đã không còn chút thương hại nào, anh lạnh lùng

nhìn hắn: “Bây giờ chắc anh biết rồi chứ?”

“Em thực sự không biết, các anh đừng hỏi em nữa, em xin các anh, em

không biết gì về chuyện của Tôn Hồng Vận, em không biết anh ta.”

“Còn già mồm!” Chu Vĩ lập tức sôi tiết lên, lấy luôn khẩu súng lục ra,

hướng về phía bộ hạ của hắn, nước bọt bẳn cả vào mặt hắn. “Hôm nay mày
đã làm ông mày mất hết thể diện, đêm nay nếu mày không khai ra, ông mày
sẽ bẳn một phát chết luôn.”

Nét mặt Nhạc Quân dần dần dơ ra, hắn khó nhọc nhe răng nở một nụ

cười méo xệch: “Anh… anh là cảnh sát, anh… anh… anh mà giết em, sẽ
phải ngồi tù, anh… anh sẽ không giết đâu.”

“Mày cá xem tao có giết không!”
Chu Vĩ càng lăm lăm khẩu súng chĩa ra, Nhạc Quân cảm thấy phần thân

dưới cứng đờ, hắn nhắm mắt lắc đầu: “Anh là một cảnh sát tốt, anh sẽ
không làm thế, giết em anh sẽ phải ngồi tù, anh không dám, anh chắc chắn
là không dám!”

Chu Vĩ cười nhạt: “Cứ thế này mà giết mày, tất nhiên tao sẽ phải ngồi tù.

Nhưng nếu là mày tấn công cảnh sát thì sao?” Anh thu súng lại, lấy từ thắt
lưng ra một con dao găm, đưa cho Giang Dương.

Giang Dương không hiểu, hỏi: “Làm cái gì?”
“Cậu cứa mấy nhát vào người mình.”
“Tôi cứa mấy nhát vào người tôi?” Giang Dương trợn tròn mắt.
Chu Vĩ làm ra vẻ đương nhiên: “Nhạc Quân trốn tránh điều tra, cầm dao

tấn công cậu, để bảo vệ cậu, tôi không còn cách nào khác, đành nổ súng
bẳn chết hắn.”

Nghe chừng có vẻ rất hợp tình hợp lí. Nhưng Giang Dương vẫn không

hiểu: “Đợi đã, tại sao là tôi? Anh rất lợi hại, anh cứa vào người mình mấy
nhát, rồi bắn chết hắn, không phải là hay hơn à?”

Chu Vĩ cười bảo: “Chính vì tôi rất lợi hại, Nhạc Quân cầm dao tấn công

tôi, không nhẽ tôi còn phải rút súng đối phó với thằng nhãi nhép này? Nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.