Dứt lời, liền bước sang một bên gọi điện thoại, một lúc sau, quay lại nói
thầm vào tai cảnh sát kia mấy câu, hai người ra hiệu họ có thể vào trong.
Họ bước vào nhà xác, Giang Dương kéo tấm vải trắng ra, thi thể Vương
Hải Quân hiện ra trước mặt họ trong trạng thái loã thể.
Anh kìm nén cơn giận dữ đang bốc lên ngùn ngụt trong người, hít sâu
một hơi, kiểm tra tử thi, phía trước không có thương tích rõ rệt, chỉ trên
cánh tay có mấy vết hằn của ngón tay.
Anh không phải là bác sĩ pháp y, không có năng lực chuyên môn về lĩnh
vực này, suy nghĩ giây lát rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Minh
Chương, nghe anh miêu tả xong, đầu kia đề nghị: “Xem xem vùng sọ có
thương tích không.”
Giang Dương lật tóc ra, kiểm tra theo hướng dẫn của Trần Minh
Chương, không phát hiện thấy có thương tích.
Trần Minh Chương vừa nghĩ vừa nói: “Có vẻ vô lí nhỉ, không có thương
tích gì thì làm sao lại đột ngột chết được, trừ phi trúng độc. Cậu xem trên
người hắn có vết kim tiêm không, nếu không có vết kim tiêm, thì có khả
năng là trúng độc khi ăn, thế thì phải có bác sĩ pháp y có chuyên môn tiến
hành khám nghiệm hoá lí đối với tử thi.”
Giang Dương xem cẩn thận một hồi, thất vọng nói vào điện thoại:
“Không tìm thấy vết kim tiêm.”
“Cậu không phải là người có chuyên môn, rất khó phán đoán vết kim
tiêm, cậu có thể xem kĩ lại vùng cánh tay và cổ, kéo căng da ra xem, nếu có
vết kim tiêm, thường sẽ ở những chỗ đó, nếu vẫn không tìm thấy, thì hết
cách rồi, chỉ có thể yêu cầu công an cử bác sĩ pháp y tiến hành phân tích
khám nghiệm tử thi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Giang Dương kéo căng da ở mấy chồ đó ra quan
sát cẩn thận, lúc kiểm tra vùng cổ, kéo căng nếp da, bồng nhìn thấy một
chấm đỏ rất nhỏ, anh vội bảo đồng nghiệp chụp lại bằng máy ảnh chuyên
dụng.