Hồ Nhất Lãng xem xong cau mày, xé bản photo thành hai nửa vứt sang
một bên, ngẩng đầu nhìn Giang Dương: “Thế anh đến gặp tôi với mục đích
gì?”
“Công việc của tôi, cuộc sống của tôi, gia đình của tôi, đều không còn,
tất cả là nhờ ơn các anh. Bây giờ, tôi dùng những bức ảnh này yêu cầu các
anh đổi lấy năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường, không quá đáng chứ?”
Hồ Nhất Lãng không kìm được nở một nụ cười nhạt: “Dựa vào cái gì,
những bức ảnh này nói được lên vấn đề gì, có thể làm chứng cứ được
không? Trước đây anh là kiểm sát viên, anh rất rõ định nghĩa về chứng cứ.”
Giang Dương xòe hai tay: “Về mặt pháp luật, tất nhiên không thể coi là
chứng cứ, nhưng nếu có người liên tục kể với ủy ban Kỉ luật, viện Kiểm
sát, rồi đưa lên mạng câu chuyện sếp của các anh đã từng dùng trẻ vị thành
niên để hối lộ tình dục quan chức, đồng thời dẫn kèm những bức ảnh này, e
là ít nhiều cũng sẽ gây ra phiền toái.”
“Chúng tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng, anh sẽ phải ngồi tù lần nữa.” Hồ
Nhất Lãng lạnh lùng chằm chằm nhìn Giang Dương.
Giang Dương nở nụ cười thoải mái: “Chả sao cả, chẳng qua là vào tù lần
hai thôi, cho dù là về mặt pháp luật, những bức ảnh này không làm gì được
các anh, tôi nghĩ vẫn có rất nhiều người tin vào câu chuyện của tôi, nhất là,
nếu để Hạ Lập Bình biết được bức ảnh ông ta dắt trẻ vị thành niên vào
khách sạn vẫn còn lưu giữ trên đời này, chỉ vì các anh không muốn bỏ ra
năm trăm nghìn tệ để tiêu hủy, e là vị lãnh đạo lớn này của các anh sẽ rất
giận đấy nhỉ?”
Hồ Nhất Lãng nắm tay thành hình nắm đấm, đưa lên cạnh miệng, chăm
chú nhìn anh, mặt lạnh tanh. Một lúc sau, hắn nghiến răng nói giọng lạnh
băng: “Nếu anh nhất định muốn làm như vậy, anh sẽ vào tù lần nữa, một
người nếu vào tù hai lần, coi như tàn đời, hơn nữa, anh còn có vợ con, mặc
dù anh đã li dị, nhưng tôi tin là anh vẫn rất quan tâm đến họ.” Hắn ngang
nhiên đe doạ.
Giang Dương cúi đầu bật cười thành tiếng, như thể cảm thấy lời nói của
hắn rất buồn cười, giây lát sau, anh lấy một tập tài liệu trong cặp ra, đưa