ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - Trang 70

Hầu Quý Bình ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu,

đầu như muốn nổ tung, hoa mắt chóng mặt.

Có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đột ngột chết? Tại sao phải uống thuốc

trừ sâu?

Hầu Quý Bình nghĩ đến ánh mắt của Ông Mĩ Hương chiều hôm trước đó,

cậu lờ mờ cảm thấy cái chết của Ông Mĩ Hương không hề đơn giản.

Sau khi trời sáng, hiệu trưởng và cán bộ chính quyền thị trấn vội đến

bệnh viện, lo việc hậu sự. Nhận được tin báo án, công an đồn phố huyện
cũng đến bệnh viện, ghi lại tình hình. Khi hỏi Hầu Quý Bình, cậu kể lại lần
cuối cùng gặp Ông Mĩ Hương là vào buổi chiều hôm trước sau khi tan học,
cô bé theo một cậu thanh niên trẻ tuổi tóc vàng lên một chiếc xe hơi màu
đen đi lên phố huyện, có điều cậu không biết gì về người đó, mặc dù cảm
thấy tâm trạng Ông Mĩ Hương lúc đó không vui, nhưng cũng không thể
khẳng định liệu cái chết của Ông Mĩ Hương có liên quan đến chuyện này
hay không.

Vì cậu là sinh viên đại học từ nơi khác đến dạy học tình nguyện, lạ nước

lạ cái, cũng không giúp gì được cho việc hậu sự, hiệu trưởng và cán bộ thị
trấn bảo cậu đưa học sinh về trường trước.

Mấy học sinh ngồi quanh Hầu Quý Bình trên thùng sau của chiếc máy

kéo, dù con đường núi gồ ghề xóc tưng tưng, tất cả đều lặng im không nói
gì, một cô bé không kìm được lặng lẽ khóc thút thít. Hầu Quý Bình ngẩng
đầu lên trời, tựa đầu vào thành chiếc máy kéo, ánh mắt Ông Mĩ Hương nhìn
theo cậu sau khi ngồi vào chiếc xe hơi buổi chiều hôm trước cứ hiển hiện
trong đầu, dường như tất cả mới xảy ra một phút trước đó.

Ánh mắt ấy…
Ánh mắt ấy rõ ràng là chứa đựng sự thất vọng đối với người thầy là

cậu…

Cậu đột ngột ngồi bật dậy, hỏi học sinh bên cạnh: “Các em có biết Ông

Mĩ Hương về trường lúc nào không?”

“Về lúc chiều hôm qua ạ.” Một cô bé ở cùng phòng với Ông Mĩ Hương

vừa khóc thút thít vừa đáp khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.