ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - Trang 72

Cô bé học trò lặng lẽ gật đầu, nói khẽ: “Hôm qua Ông Mĩ Hương nói với

em như vậy.”

“ức hiếp?” Hầu Quý Bình dừng lại một lúc lâu rồi chậm rãi lên tiếng,

“Các em nói ức hiếp… nghĩa là gì?”

Cô bé cúi thấp đầu, tiếp tục khóc thút thít, không nói gì thêm nữa. Những

học sinh khác đều ngậm chặt miệng.

Hầu Quý Bình nhìn đám học trò một lượt, không học sinh nào trả lời

cậu.

Im lặng, chỉ có tiếng nổ cành cạch của chiếc máy kéo.
Hầu Quý Bình thấy miệng khô khốc, không biết nói gì, cậu chỉ biết,

chuyên ngành học nói với cậu, đã xảy ra một vụ án lớn ở đây!

Sau khi xuống khỏi chiếc máy kéo, cậu gọi người nông dân lái máy kéo

ra một chỗ, hỏi về chuyện Ghế Đẩu. Người nông dân chỉ gượng gạo cười:
“Ghế Đẩu tên thật là Nhạc Quân, là một thằng lưu manh ở chỗ chúng tôi.
Thầy giáo Hầu tuyệt đối đừng động đến nó, thằng này ghê lắm.” Anh ta
không muốn nói thêm những thông tin khác.

Hầu Quý Bình đứng yên tại chỗ, cũng không biết bao lâu sau, hai bắp

chân cậu trở nên cứng đờ, cuối cùng cậu khó nhọc đi về kí túc xá.

Bây giờ nên làm thế nào? Đối với Nhạc Quân, thằng ‘Ghế Đẩu’ lưu

manh trong làng mà học sinh và người lớn đều nhắc đến như một con ác
quỷ, cậu cũng thấy sợ hãi.

Cậu là người từ vùng khác đến, đây lại là một vùng nông thôn xa xôi hẻo

lánh, không phù hợp với những quy tắc văn minh của thành phố, cách xử lí
rất nhiều việc thường được quyết định bởi lời nói của một vài người.

Cậu nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra ánh mắt của

Ông Mĩ Hương ngày hôm ấy, ánh mắt mong được giúp đỡ, hi vọng, rồi xa
dần, mang theo sự thất vọng của cô bé sau khi lên xe.

Cậu đau khổ nắm chặt nắm đấm, tất cả mọi chuyện xảy ra buổi chiều

hôm trước giống hệt như một thước phim chiếu đi chiếu lại, cứ liên tục phát
mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.