ĐÊM VÔ TẬN - Trang 14

Tôi thường nghĩ đến Santonix. Tôi thấy cậu ta hay hay, có lẽ cậu

ta nằm trong số những người và vật mà tôi quyết định không bao giờ
quên. Santonix với những ngôi nhà anh ấy xây, bức tranh ở phố Bond,
và cuộc viếng thăm bất động sản "Ngọn Tháp" với huyền thoại ma ám
của nó. Tất cả tập hợp thành một khối kỷ niệm không bao giờ rời bỏ
tôi. Cũng có một số cô gái nữa, và vài chuyến đi ra nước ngoài. Còn
khách hàng của tôi, tất cả đều giống nhau: chán ngắt. Họ bao giờ cũng
xuống những khách sạn ấy, và chẳng có chút tưởng tượng nào, vẫn đòi
hỏi một thực đơn ấy.

Hồi đó, tôi chưa biết gì về tình yêu, ngoại trừ vài chuyện dan díu

phất phơ qua những cuộc gặp gỡ tình cờ. Thế hệ chúng tôi quan tâm
quá nhiều đến quan hệ giới tính, đánh giá phụ nữ chỉ qua sự hấp dẫn
thể chất. Con trai càng đi với nhiều con gái, càng được quyền vênh
vang với bạn bè. Tôi không bao giờ hình dung tình yêu - tình yêu đích
thực - là cái gì khác và lại có thể xuất hiện một cách đột ngột. Hình
như một kịch sĩ lão luyện nào đã nói: "Tôi đã yêu một lần, và tôi cảm
thấy sắp yêu nữa, tôi sẽ co cẳng chạy cho nhanh." Vậy thì phần tôi,
nếu tôi biết, nếu tôi đoán sắp có tình yêu, tôi cũng sẽ làm như vậy... ấy
là cho rằng tôi có đủ lương tri để xử sự như thế.

Chương IV

T

ôi không quên cuộc bán đấu giá sẽ diễn ra ba tuần sau, mà tôi rất

muốn tham dự. Một lần nữa tôi lại phải lái xe sang Pháp và Đức. Lúc
dừng ở Hambourg là thời điểm đánh dấu bước ngoặt quyết định của
đời tôi. Đầu tiên, tôi ghét cay ghét đắng cặp vợ chồng người Anh tôi
đang chở. Họ là tiêu biểu của loại người mà tôi ghét nhất: xấu xí, thô
lỗ. Một hôm, tôi quyết định bỏ rơi họ. Tất nhiên tôi phải thận trọng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.