ĐÊM VÔ TẬN - Trang 13

- Hờ... không, à hiểu, hiểu.
Vài tuần sau, chúng tôi trở lại để xem ngôi nhà đã gần xong. Tôi

sẽ không mô tả nó, vì không biết tả thế nào, chỉ nhận xét là: nhà đẹp
và độc đáo. Sẽ hãnh diện biết bao nếu nó là nhà của tôi, tôi sẽ khoe với
bè bạn, sẽ sung sướng được ngắm nó và chung sống với người vợ mà
tôi yêu quý.

Đột nhiên Santonix bảo tôi:
- Tớ cũng có thể xây cho cậu một ngôi nhà, sẽ tìm kiểu mà cậu

thích.

- May quá, vì ngay mình, mình cũng không biết mình thích gì!
- Thì tớ nghĩ cho cậu. Chỉ tiếc cậu không có tiền.
- Mình sẽ không bao giờ có.
- Ai mà biết chắc được? Sinh ra nghèo, đâu phải cứ nghèo mãi.

Tiền là đỏng đảnh lắm, nó đãi ai lúc nào không biết.

- Mình không có khiếu kiếm tiền.
- Tại cậu chưa đủ tham vọng, hay đúng hơn, chưa có dịp để đánh

thức tham vọng đang ngủ trong lòng, nhưng rồi sẽ đến lúc.

- Được rồi! Đến ngày ấy, mình sẽ làm giàu rồi sẽ mời cậu, tìm

cậu xây nhà.

Anh ta thở dài:
- Tiếc rằng tớ không thể đợi. Tớ chỉ còn sống được ít ngày. Một

cái nhà nữa... hoặc hai... Chết trẻ chẳng vui gì, nhưng không thể thay
đổi số mệnh.

- Nếu vậy mình phải quất cho tham vọng chạy nhanh lên.
- Cậu có sức khỏe, cuộc sống đang thoải mái, không nên thay đổi.
- Có cố cũng chẳng thay đổi được.
Lúc đó, tôi nói thật lòng. Tôi thích sống như đang sống, vui vẻ

thoải mái, không lo lắng gì về sức khỏe. Tôi đã chở trên xe khối kẻ
giàu sụ, toàn ốm đau về bệnh tim hoặc u này u nọ, do lúc nào cũng
căng thẳng. Chẳng dại gì mà bắt chước họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.