ĐÊM VÔ TẬN - Trang 18

Tôi nói với nàng về Santonix. Chúng tôi ngồi trên một thân cây,

và tôi kể với người con gái xuất hiện từ bóng cây thông ấy mọi dự
định đã sắp xếp trong đầu tôi từ ba tuần nay.

- Tôi biết mong ước của mình không bao giờ thực hiện, nhưng cô

có thể hình dung những gì ta có thể khai thác từ khung cảnh này. Chỗ
này ta sẽ đẵn cây đi, chỗ kia ta sẽ trồng đỗ quyên. Santonix bạn tôi sẽ
xây nhà ở phía kia... Anh ta bị lao, có thể chết sớm, nhưng chắc còn đủ
thì giờ để hoàn thành. Cô không thể tưởng tượng những nhà anh ta đã
làm, anh ta chỉ xây nhà cho người giầu, giầu nhưng tính tình phải vừa
ý anh ta...

Nàng liền đáp:
- Thế thì tôi cũng muốn ở trong một ngôi nhà như anh nói, trong

cảnh trí như ở đây, có thể mơ mộng, tha hồ làm theo ý thích, tránh xa
những kẻ cứ muốn ép mình phải làm thế này thế nọ. Tôi đã chán ngấy
cuộc sống vô vị, chán ngấy những kẻ vây quanh mình, chán ngấy tất
cả!

Thiên tiểu thuyết của chúng tôi bắt đầu như thế, Ellie với ý thức

phản kháng cuộc sống hiện tại, và tôi với giấc mơ không bao giờ thực
hiện.

Tỉnh giấc khỏi cơn mộng, cô gái hỏi tôi:
- Anh tên gì?
- Michael Rogers. Còn cô?
- Fenella - Nàng ngập ngừng một giây rồi nói tiếp: Fenella

Goodman.

Chúng tôi ngồi yên lặng sau vài phút, cả hai thầm mong sẽ có

cuộc hẹn sau, nhưng bối rối không thể nói ra.

Chương V

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.