ĐÊM VÔ TẬN - Trang 19

T

rong buổi gặp đầu tiên ấy, cả Ellie cả tôi đều không nói gì về

mình. Khi xưng tên, nàng có vẻ ngập người khiến tôi nghi ngờ không
biết nàng có giấu lai lịch thật không. Phần tôi, tôi đã nói thật lòng.

Hôm đó chúng tôi không biết cách chia tay thế nào. Trời đã dịu

mát, cả hai đều muốn rời bỏ nơi này... nhưng rồi sao, làm thế nào nói
lời từ biệt mà vẫn hẹn hò lần sau?

Tôi hỏi thăm dò:
- Cô ở vùng này?
- Tôi chỉ ghé qua Market Chadwell.
Tôi biết thị trấn ấy cách Kingston Bishop vài cây. Tôi nghĩ bụng:

hẳn nàng trọ tại cái khách sạn lớn ba sao.

Đến lượt nàng rụt rè hỏi:
- Anh người ở đây ư?
- Không. Tôi qua đấy, chỉ ở một ngày.
Thấy nàng rùng mình, tôi giục nàng về.
- Ta đi xuống thôi. Cô đến bằng ô tô hay xe lửa?
- Ô tô.
Chúng tôi đi trên đường một quãng. Đến chỗ ngoặt, một bóng

người đột nhiên hiện ra trước mặt. Nàng kêu lên một tiếng. Tôi nhận
ra bà Lee, trông có vẻ hung hăng hơn bao giờ hết.

- Các người làm gì ở đây? Tại sao đến "Cánh đồng Gi-tan" này?
Ellie đáp, vẻ lo lắng:
- Chúng tôi có làm gì sai đâu?
- Có thể không, nhưng đất này vốn của người du mục, sau họ bị

đuổi đi. Lảng vảng quanh đây chẳng gặp may mắn gì đâu.

- Rất tiếc là sự có mặt của chúng tôi làm bà không hài lòng,

nhưng nghe nói hôm nay dinh cơ này được đem bán đó thôi.

- Ai mua thì đừng hòng có hạnh phúc ở đây! Nghe chưa, cô em

xinh đẹp? Ai sống ở "Cánh đồng Gi-tan" sẽ bị số đen theo đuổi suốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.