động của họ lớn lao hơn của chúng ta. Thân hình của họ to gấp nhiều
trăm lần hay nhiều ngàn lần kích thước của chúng ta.
Mắt ông dán vào những vì sao. Từ ánh sáng của chúng, tôi có thể
thấy những ngôi sao xăm trên đầu ông đang chậm chạp di chuyển. Nét
mặt của ông dịu lại trong một lúc. Ông nói:
- Khi họ tới đây, họ xuất hiện dưới hình thức tương tự như hình thức
của chúng ta. Thế giới này quá bé nhỏ đối với họ. Nhưng ở trên kia...
Ông thở dài:
- Phép thuật của đàn ông đến từ các nguồn lực sản sinh bởi những vị
thần, người chết và bọn yêu tinh. Chúng ta đã học được cách khai thác
sức mạnh của họ, giống như cách các nữ tu khai thác năng lượng từ rễ
cây hay tim của những con gấu. Nhưng cường độ...những nguy cơ...
Ông xoay người lại - chỉ nhẹ nhàng, để không phá vỡ câu thần chú
che đậy - và hướng cái nhìn đăm đăm của ông vào tôi.
- Con người không được tạo ra để chia sẻ vũ trụ với các thần linh.
Cung cách của họ không dành cho những kẻ thấp hèn như chúng ta.
Nhưng dù gì đi nữa, chúng ta cũng đã giải mã được một số bí mật của
họ. Giống như những con sâu, chúng ta bám vào móng vuốt của những
con chim đại bàng và học được một số chân lý nhỏ và phương tiện của
sự bay. Nhưng chúng ta không bao giờ có thể bay thật sự. Chúng ta đã cố
gắng, và thành công ở một mức độ nhất định, nhưng việc rơi xuống luôn
luôn, sẽ luôn luôn có mặt ở đó. Trở thành một tu sĩ là ôm chặt lấy cái
chết, nhảy múa với nó một thời gian rồi cuối cùng trở thành con mồi của
nó. Đó là lý do vì sao chúng ta không bao giờ thống trị được thế giới này.
Chúng ta có sức mạnh để buộc tất cả đàn ông làm theo ý thích của chúng
ta, nhưng mãi mãi tự đẩy mình đi xa hơn, cố bay lên cao hơn...để rồi rơi.
Im lặng. Ánh mắt của ông quay trở lại với bầu trời. Trông ông có vẻ
khổ sở.