- Hiện giờ quan ngại duy nhất của chúng ta là sống sót.
Drust đáp, rồi nhìn quanh. Chúng tôi không đứng gần bất kỳ người
nào khác, ngoại trừ Bran. Nó bước sau lưng tôi như một con chó săn
trung thành. Drust hạ thấp giọng:
- Cô phải nghĩ tới sự bình an của chính mình nếu chúng ta bị tấn
công. Đừng tự đặt mình vào vòng nguy hiểm, thậm chí để cứu người
khác. Ta cần cô, Bec. Người dân của cô cũng cần cô. Đừng lãng phí
mạng sống của mình với việc cố cứu một người không quan trọng.
Tôi hỏi một cách láu lỉnh:
- Ông không muốn tôi chiến đấu sao? Ông muốn tôi đứng sang một
bên và để cho các bạn của tôi chết sao?
Ông đáp:
- Cô phải làm như thế.
- Tôi không thể, tôi sẽ không làm như thế. Không, trừ phi ông nói cho
tôi biết ông muốn tôi phải làm gì.
Drust nhún vai:
- Ta đang đưa ra cho cô một lời khuyên tốt. Cứ làm ngơ nó nếu cô
muốn. Bây giờ chúng ta sẽ tập một kiểu thần chú mới. Câu này cho cô
ngoại hình của một người khổng lồ. Nó sẽ khiến cho một số con yêu nhất
định sợ hãi.
Và ông không nói gì thêm về lý do vì sao tôi quan trọng đối với ông
đến thế hay vì sao ông muốn giữ cho tôi sống sót khi ông vui vẻ đứng
sang bên và chấp nhận việc mọi người khác bị tàn sát.
-> Mấy bài học tạm dừng lại vài giờ trước khi mặt trời lặn, để tôi và
Drust có thì giờ nạp lại năng lượng và chuẩn bị cho bất kỳ trận chiến nào
chúng tôi có thể dính dáng vào. Tôi dành thời gian cho tới tối để tự hỏi