DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 134

lòng như thế.

Tôi khóc:

- Nhưng chúng không phải! Chúng không phải là con của bà ấy...

Anh thì thầm, vuốt nhẹ vào gáy của tôi:

- Tôi biết. Nhưng bà ta nghĩ chúng là con mình. Đó mới là điều quan

trọng.

Dù tôi đã quay lưng lại với cảnh tàn sát, tôi không thể khóa chặt đôi

tai trước những âm thanh của da thịt bị xé rách và tiếng rít đau đớn của
Orna hay tiếng rên thỏa mãn của mấy con quái vật hoại tử thi. Ngay cả
khi tôi đưa tay lên bịt chặt lỗ tai, tôi vẫn nghe thấy chúng, hay tưởng
tượng là tôi nghe thấy.

Một lúc sau, mấy người kia cũng quay mặt khỏi cảnh tượng bệnh

hoạn đó, từng người một, mặt xám đi, mắt tràn đầy tiếc nuối, gan ruột
cồn cào. Ngay cả gã Connla ác độc, người đã từ bỏ bà ta trước bất kỳ
người nào khác.

Người duy nhất không quay đi là Bran. Thằng bé vẫn ngồi ở nơi nó

thức giấc, im lặng quan sát, đầu nghiêng sang một bên, mày cau lại vì tò
mò, như thể nó không hoàn toàn chắc chắn chuyện gì đang xảy ra và chờ
để xem đây có phải là một trò chơi với một kết thúc thú vị bất ngờ hay
chăng.

Cuối cùng, vì không thể chịu nổi nữa, tôi bước tới, xoay người nó lại

và ngồi xuống cạnh nó. Tôi tựa người vào thằng bé khờ khạo và giữ cho
mặt nó xoay khỏi Orna, cho phép bà hưởng cái phẩm giá khiêm tốn được
chết một cách riêng tư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.