DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 132

- Cứ để cho bà ta đi. Nếu bà ta muốn làm mẹ những con yêu đến thế,

chúng ta là ai mà ngăn cản bà ta chứ?

- Bricriu - Goll gầm lên, đó là tiếng chửi thề dành cho một kẻ phá rối.

Connla chỉ mỉm cười.

Tôi lẩm bẩm, thử một cách tiếp cận khác:

- Thôi nào, Orna. Tôi cần bà. Đối với tôi, bà cũng như một bà mẹ.

Hãy để tôi làm con gái của bà. Tôi không chịu nổi nếu bà bỏ đi.

Đôi mắt của Orna dịu lại và bà mỉm cười:

- Cô là một cô bé tốt, Bec. Và ta yêu cô, nhiều gần như ta đã

yêu...yêu những đứa con đã mất của ta - Bà ta lắc nhẹ đầu - Nhưng cô
không phải là con của ta. Chúng mới phải. Và chúng đang gọi ta.

- Nhưng...

Tôi không nói thêm được. Trong chớp mắt, khiến tất cả chúng tôi

kinh ngạc, bà ta phóng người đi, chạy xuống đồi về phía ba đưa trẻ hoạt
tử thi, lúc này đang giơ tay ra và kêu lên sung sướng.

Fiachna toan đuổi theo bà ta nhưng Goll tóm lấy anh. Khi anh giận dữ

vùng ra, quay sang Goll, người chiến binh già chìa hai tay ra, lòng bàn
tay ngửa lên, dấu hiệu của hòa bình, rồi dịu dàng nói:

- Macha ((*từ cổ Celtic, một nữ thần chiến tranh)) sẽ phù hộ bà ấy.

Cơn thịnh nộ biến khỏi Fiachna và anh quay lại quan sát, cùng với số

còn lại chúng tôi. Anh lẩm bẩm:

- Lẽ ra ông nên để tôi đi. Tôi có thể bắt được bà ấy.

Goll đáp:

- Không. Bà ta đã đi quá xa và quá khát khao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.