DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 131

- Nhưng chúng là con của tôi...

Goll hét lên:

- Không! Chúng không là gì cả ngoài những đống thịt thối bước đi!

Hãy nhìn chúng đi, bà bạn! Nhìn với đôi mắt và lý trí của bà chứ không
phải với con tim của bà. Các con của bà đã chết. Hãy chấp nhận điều đó.

- Nhưng nếu...có lẽ chúng có thể...

Đôi vai của Orna rũ xuống. Những giọt nước mắt rơi lã chã. Fiachna

lại tiến tới gần bà. Goll ngăn anh ta và lắc đầu:

- Chờ đã.

Tôi hỏi Drust:

- Chúng ta có thể gỡ bùa chú đó được không. Dời hình ảnh huyễn

hoặc đi để bà ta có thể nhìn thấy chúng như chúng thật sự là?

Drust đáp vắn tắt:

- Không. Hiện giờ bà ta đang nhìn bằng quả tim chứ không phải đôi

mắt. Không phép thuật nào mà ta biết có thể chống lại một thứ bùa chú
tự chuốc vào người như thế này.

Lorcan nói, mắt hấp háy trong lúc đang nhắm một cách cẩn thận vào

mục tiêu:

- Tôi có thể bắn một đứa trong số chúng.

Orna gầm gừ như một con thú hoang:

- Mi sẽ chết ngay chỗ đó nếu mi bắn!

Connla cười độc ác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.