Fiachna nói. Anh đứng lên, phá vỡ câu thần chú che đậy của mình.
Tiến về phía bà ta, hai bàn tay xòe ra:
- Nếu bà tới với chúng, chúng sẽ giết bà, giống như lũ yêu đã giết
chúng. Việc chúng có là con của bà hay không không quan trọng. Giờ
chúng là yêu tinh. Chúng là thuộc hạ của Lord Loss.
Anh hét lớn, khiến cả đám chúng tôi đều sợ:
- Ngươi ở ngoài đó phải không, tên chúa yêu? Đang quan sát chuyện
này và cười khẩy, phải không?
Không có lời đáp, ngoại trừ thêm nhiều tiếng kêu khóc của lũ trẻ hoạt
tử thi.
Fiachna tới sát Orna và vươn tay ra chụp lấy bà ta, để đưa bà ta trở về
chỗ an toàn. Trước khi mấy ngón tay của anh chạm vào bà ta, bà ta nhảy
ra xa khỏi anh và rút một con dao ra, nạt lớn:
- Lui lại!
Fiachna chớp mắt và hạ thấp đôi tay. Orna nhìn người thợ rèn một
cách đáng thương. Bà ta khóc thút thít:
- Chúng là con của tôi. Tôi không thể bỏ chúng. Chúng đang gọi tôi.
Cả ba đứa cùng than khóc:
- Meeeeẹ ơi!
- Chuyện này thật điên rồ.
Goll nói, bước tới sau lưng Fiachna. Orna giơ con dao về phía ông.
Goll nhìn bà với sự phẫn nộ - nhưng cũng với lòng thương hại nữa.
- Hãy hạ vũ khí của bà xuống và tới với chúng tôi. Sáng ra bà sẽ thấy
sự dại dột của chuyện này...