- Ronan anh của tôi đâu rồi?
Connla thở dài:
- Chúng đã ép anh ta rơi xuống.
Lorcan nhìn Connla chòng chọc, rồi bước tới rìa vách đá nhìn xuống.
Số còn lại chúng tôi cúi đầu, niềm vui chiến thắng đã mất đi. Trong cổ
tôi có cái gì đó chặn lại khiến việc thở trở nên khó khăn giống như với
con yêu mà tôi đã làm ngạt thở cho tới chết. Tôi hình dung nhanh trong
tâm trí những hình ảnh: Ronan đang chiến đấu, đi săn, cười rộ, gột lớp
máu khỏi mái tóc dài, xoăn của mình khi anh ta quay lại từ bầy yêu đầu
tiên đuổi theo chúng tôi. Hẳn anh đã mong muốn được chết theo cách
này, trong khi chiến đấu, nhưng điều đó không làm cho cái chết của anh
dễ chịu hơn chút nào đối với tôi.
- Anh ta đã chiến đấu một cách dũng cảm.
Connla nói. Có lẽ anh ta định an ủi Lorcan nhưng giọng của anh ta
nghe có vẻ kẻ cả như đang nói với một đứa bé.
Goll hỏi:
- Cậu ta rơi xuống trước hay sau khi lũ yêu bỏ chạy?
Connla cau mày:
- Dĩ nhiên là trước đó. Chúng ép anh ta rơi xuống. Anh ta quá gần rìa
vách đá. Anh ta không có cơ may nào thoát khỏi.
- Thế nhưng chúng đã để yên cho cậu - Goll không nói với vẻ thách
thức nhưng khó mà không diễn dịch nó theo cách đó - Chúng giết Ronan
rồi bỏ chạy?
Connla khịt mũi: