DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 177

- Chúng thấy tôi không dễ đụng tới. Chúng đã gặp may với Ronan,

nhưng khi chúng dây tới tôi và nhận ra chúng đang kiệt sức, chúng bỏ
chạy vì mạng sống yêu tinh bất hạnh của chúng.

Mặt của Connla đanh lại và anh ta lần lượt nhìn từng người chúng tôi,

lẩm bẩm một cách u ám:

- Có vẻ như các người không hài lòng.

Fiachna nói với vẻ khó chịu:

- Thật kỳ lạ. Lũ yêu không đánh nhau theo cách đó. Bắt một người

giữa nơi trống trải...lấy số đông tấn công anh ta...đêm vừa mới bắt
đầu...rồi bỏ chạy...

Connla bắt đầu gầm lên:

- Anh đang muốn...

- Đủ rồi - Lorcan ngăn anh ta, và cả đám còn lại chúng tôi. Anh ta đã

quay lại từ rìa vách đá, mặt đanh lại nhưng cam chịu - Ronan đã chết. Đó
là kết thúc của chuyện này. Tôi không quan tâm vì sao lũ yêu bỏ chạy.
Không có gì để tranh cãi với nhau cả, vào một thời điểm như lúc này.

Goll và Fiachna khó chịu nhìn xuống. Cả Connla. Anh ta nói:

- Anh ta không chết vì lỗi của mình. Chúng bất ngờ tấn công anh ta.

Chỉ xui xẻo là anh ta ở quá gần rìa vách đá. Tôi đã cứu anh ta nếu có thể.

Lorcan chậm rãi gật đầu:

- May mắn luôn chống lại một chiến binh vào phút chót. Anh không

có gì để phải giãi bày - Anh ta nhìn về phía xa, nơi Drust đang chạy, sắp
tới doi đất. Một tia sáng lóe lên trong mắt Lorcan:

- Mặt khác, tên hèn nhát đó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.