Anh ta đuổi theo Drust với tốc độ cao nhất. Tôi chia một cái nhìn lo
lắng với những người còn lại trong nhóm, rồi vội vã rượt theo anh ta, sợ
chuyện sẽ xảy ra nếu anh ta bắt kịp người tu sĩ trong tâm trạng u ám đó.
-> Drust đã tới doi đá khi chúng tôi tới gần ông. Một dải vách đá nhô
ra biển, cỏ mọc dày bên trên, nghiên về hướng đông theo cơn gió từ
hướng tây thổi tới. Ông đang ngồi trên một chỗ giữa doi đá, người khom
xuống để chống lại cơn gió, ngực ông ta đè lên lớp cỏ phía trước, đang
nghiên cứu những quân cờ.
- Ông! - Lorcan hét lên, bước nhanh tới gần người tu sĩ. Drust không
ngẩng lên nhìn chàng thanh niên đang thịnh nộ - Ông đã từ bỏ chúng tôi,
bỏ mặc chúng tôi cho lũ yêu tinh! Ông có lời gì để bào chữa cho mình
không?
Không có lời đáp. Drust hoàn toàn tập trung vào ván cờ.
Cái rìu của Lorcan đang nằm trong tay trái của anh. Anh ta giơ nó
lên, gương mặt trẻ trung nhăn lại vì căm ghét. Tôi muốn ngăn anh ta lại
nhưng tôi không dám can thiệp. Và, nói thật lòng, một phần trong tôi
cũng căm ghét Drust vì đã bỏ chúng tôi mà chạy, và tôi muốn nhìn thấy
ông bị trừng phạt.
Connla gầm lên một tiếng cảnh báo và thò tay chụp lấy con dao, để
can thiệp, nhưng trước khi anh ta có thể, Drust lặng lẽ nói:
- Anh không thể làm hại ta ở đây. Anh sẽ gánh chịu nếu cố gắng.
- Gánh chịu thứ này nè!
Lorcan hét lên và hạ lưỡi rìu xuống.
Đầu lưỡi rìu tan chảy. Cái cán rìu hóa thành một cái cán bằng lửa.
Lorcan rú lên đau đớn và buông nó ra. Tôi im lặng chớp mắt - đây là
hiệu quả của phép thuật, nhưng nó không xuất phát từ Drust. Dường như
nó đến từ chính bản thân quả đất.