cao quý. Ta biết ơn về điều đó nhưng nó không khiến cho các người
quan trọng hơn lên chút nào trong kế hoạch lớn hơn.
Goll bật cười cay đắng:
- Ta cược là ông không có nhiều bạn khi còn bé.
- Những tu sĩ không cần có bạn - Drust đáp, rồi lại hướng vào bàn cờ
của mình.
Tôi nghiên cứu doi đá một cách hoang mang. Đêm đã xuống và tôi có
thể nghe thấy tiếng hú của lũ yêu tinh mà Connla đã đuổi chạy. Và Lord
Loss vẫn còn ở ngoài đó. Tôi cảm thấy lộ liễu, dễ bị tấn công. Tôi hỏi:
- Ông có chắc là chúng ta sẽ an toàn?
Drust đáp:
- Phải. Đây là một nơi của Phép thuật Cổ. Không con yêu thuộc cấp
nào có thể đặt chân tới đây. Một tên chúa yêu thì có thể, nhưng giống
như chúng ta, chúng không thể ra tay bạo lực trên mảnh đất này.
Connla khịt mũi:
- Tạ ơn các thánh thần vì những lòng thương hại nhỏ. Còn có những
nơi khác giống thế này dọc theo bờ biển không, nơi chúng ta có thể ẩn
náu vào những đêm sắp tới?
Drust đáp:
- Không. Nhưng chúng ta sẽ không cần tới chúng ngay cả khi có. Đây
là nơi ta đã hướng tới. Đây là chặn cuối của hành trình.
Sau đó ông tập trung tâm trí vào ván cờ, bỏ mặc chúng tôi nhìn bãi
cỏ, vùng không gian trống ở hai phía, nhìn biển cả trải dài xa tắp - và tự
hỏi ông đưa chúng tôi tới nơi hiu quạnh này chính xác là vì cái gì.