DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 200

Được. Trong Quá Khứ Chúng Ta Đã Bảo Vệ Con Người Và Ngăn Chặn
Các Cuộc Xăm Lăng Của Lũ Yêu Tinh. Nhưng Chúng Ta Phải Ra Đi.
Chúng Ta Không Thể Ở Lại Và Đẩy Lùi Các Bầy Yêu Tinh Vô Hạn
Định.

- Những các vị có thể giúp chúng con ngăn cản cuộc tấn công hiện tại

- Drust rên lên, giọng đầy nỗi tuyệt vọng. Ông ngẩng lên và đôi mắt ông
đỏ hoe. Tôi nhận ra ông đang khóc - Các vị có thể chỉ cho con vị trí của
lối vào đường hầm. Các vị có thể chỉ cho con cách đóng nó lại.

Một khoảnh khắc im lặng khác. Rồi giọng nói vang lên:

- Thời Của Chúng Ta Ở Đây Hầu Như Chấm Dứt Rồi. Nhưng Trong

Lúc Chúng Ta Còn Ở Lại, Chúng Ta Sẽ Hỗ Trợ, Như Chúng Ta Đã Luôn
Làm Thế.

Một trong các hình dáng thu nhỏ lại và biến đổi màu, trở thành màu

lục, nâu, xám, xanh dương. Nó khoác lấy hình thức của đất đai, chỉ có
điều nhỏ hơn nhiều so với đất đai thật sự. Tôi chưa từng nhìn thấy một
trong những thứ này trước đó nhưng tôi biết nó là gì. Tôi lẩm bẩm:

- Một tấm bản đồ.

- Phải - Drust nói, nôn nao nghiên cứu tấm bản đồ, đọc nó theo những

cách thức mà tôi không thể. Ở bên tay phải có một chấm sáng lóng lánh,
cỡ bằng cái móng tay nhỏ nhất của tôi. Drust hỏi:

- Đó là vị trí của lối vào đường hầm phải không ạ?

- Đúng Thế.

- Nó không xa lắm - Trông Drust có vẻ phấn chấn - Chúng con có thể

tới đó trong vòng tám hay chín ngày nếu chúng con gắng sức đi.

- Thật Vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.