DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 209

Drust hỏi:

- Ngay cả khi nó có nghĩa là cái chết của chính cô?

Tôi cau mày:

- Dĩ nhiên. Vì sao ông hỏi tôi câu này? Ông cũng cảm thấy giống như

tôi. Không thì tại sao lại tiến hành cuộc truy tìm này và đánh liều mạng
sống của ông?

Drust cựa quậy một cách khó chịu:

- Những lý do của ta không như của cô. Đây không phải là dân của ta,

vì thế ta không thật sự quan tâm tới việc họ sống hay chết. Và ta chưa
bao giờ có ý định chịu chết. Các nguy cơ khá cao nhưng ta đã hy vọng,
và vẫn còn hy vọng, sẽ sống sót thoát khỏi nơi này. Nhưng nếu cô đi, đó
chắc chắn là cái chết, theo cách này hay cách khác. Làm sao cô có thể
làm điều đó?

Tôi trả lời một cách đơn giản:

- Sao tôi lại không thể? Mạng sống của một người không là gì khi so

với của nhiều ngàn người. Tôi sẽ chịu chết đến mười lần để cứu cuộc đời
của những người mà tôi quan tâm.

- Và những người cô không biết, không có ý nghĩa gì đối với cô?

- Phải.

Drust lặng lẽ cười với vẻ mặt ảm đạm:

- Có lần một vị sư phụ của ta bảo rằng những tu sĩ chúng ta không

biết gì về những người bình thường, rằng chúng ta đã bị tách rời khỏi họ
quá lâu, chúng ta không còn hiểu được họ nữa. Ta không đồng ý, nhưng
giờ ta thấy ông ấy khôn ngoan hơn ta. Cách suy nghĩ của cô trái ngược
với cách suy nghĩ của chúng ta. Không tu sĩ nào vứt đi mạng sống của
mình để cứu những người khác. Một số tự hy sinh khi họ tin việc đó sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.