- Dĩ nhiên. Họ là dân của cô. Cứ dành nhiều thời gian cho họ theo ý
muốn của cô.
- Cảm ơn.
Tôi đứng lên và đi vòng qua tảng đá, cúi đầu chống lại cơn gió. Khi
vòng qua tảng đá có một tiếng động, giống như tiếng chân móng guốc
lướt trên cỏ. Tôi ngẩng lên nhưng gió và mưa quất vào mắt tôi và phải
mất mấy giây tôi mới có thể nhìn rõ. Khi tôi nhìn ra, không có gì ở gần
đó. Tôi không lo lắng gì về chuyện này trong lúc lê bước trở lại trại - ở
đây không có gì có thể làm hại chúng tôi - nhưng tôi thắc mắc. Vì nếu đó
không phải là tưởng tượng của tôi, có lẽ nó chỉ là một con thỏ hay cáo.
Nhưng cũng có thể đó là một con người - một kẻ có thể chạy nhanh, rất
nhanh...
-> Khi quay lại với đoàn, tôi hỏi Bran nó có lắng nghe những gì Drust
và tôi đã nói hay không. Thằng bé mỉm cười ngốc nghếch như thường lệ,
rồi lắp bắp vài từ vô nghĩa. Tôi cảm thấy khó chịu về điều đó khi tôi nằm
xuống ngủ. Rồi Bran lên tới cạnh tôi để tìm hơi ấm và nói thì thầm,
"Hoa" khi nó vòng đôi tay quanh người tôi.
Tôi tự chế giễu mình, nỗi lo âu biến mất. Có lẽ không phải tôi nghe
thấy tiếng chân của Bran khi quay về trại mà chỉ là một con thú hoang.
Và dù cho đó là nó đi nữa, thì có sao đâu? Chúng tôi chẳng có gì để sợ
Bran. Một thằng bé khốn khổ, ngây thơ và đần độn như nó thì có thể gây
tổn hại gì?
-> Sáng hôm sau Drust nói chuyện với chúng tôi. Ông bảo vị trí của
cái đường hầm đã được tiết lộ cho ông nhưng không nhắc tơi sự kiện
rằng tôi phải hy sinh để đóng nó lại. Rồi ông vạch ra vấn đề chính của
chúng tôi:
- Cái đường hầm nằm ở phía đông làng của các người. Một quãng
đường dài ít nhất một tuần, có thể lâu hơn. Nhưng chúng ta chỉ có hai
ngày hai đêm. Rồi lũ chúa yêu sẽ xăm nhập và chúng ta tiêu đời. Sẽ là
quá muộn để sửa chữa sự tổn hại.