Goll nói khẽ:
- Vậy là chúng ta thua. Chúng ta tới quá trễ.
Drust đồng ý:
- Có lẽ. Nhưng chúng ta phải cố gắng. Chúng ta sẽ đi càng nhanh
càng tốt. Chạy trong những rừng bụi. Dùng thuyền hay bè trên những
con sông và suối ở nơi nào có thể. Và cầu nguyện thánh thần rằng lũ yêu
tinh gặp phải một sự trì hoãn bất ngờ nào đó.
Fiachna hỏi:
- Còn phép thuật thì sao? Ông không thể sử dụng nó để giúp chúng ta
đi nhanh hơn sao?
Anh đã qua một đêm vất vả. Chất độc ở vết cắn của con yêu đã lan ra
và toàn cơ thể thân trên của anh biến thành một màu tím xấu xí. Anh
rùng mình liên tục và tháo mồ hôi. Tôi đã cố cứu chữa cho anh nhưng
không thành công. Tôi hỏi Drust ông có thể giúp anh không nhưng ông
đã bảo đây không phải là thứ mà ông biết.
Drust nói:
- Có những thứ thần chú cho phép chúng ta chạy nhanh hơn nhiều.
Nhưng chúng khiến ta mệt không thể tả. Chúng cho phép chúng ta đẩy
cơ thể của mình tới mức giới hạn, nhưng chúng ta có thể dễ dàng vượt
qua những giới hạn đó mà không biết mà gục chết. Nếu đây là một cuộc
hành quân trong một hai ngày, ta sẽ đánh liều. Nhưng khoảng cách quá
lớn. Khi chúng ta tới gần hơn, chúng ta sẽ thử vận may. Nhưng không
phải bây giờ.
Lorcan hỏi:
- Nếu ông chỉ yểm bùa lên vài người trong số chúng tôi thì sao?
Chúng tôi có thể cõng số còn lại.