- Có lẽ Lorcan không muốn cõng tôi - Tôi lặng lẽ nói, nhớ lại cơn
thịnh nộ của anh ta đêm hôm trước.
Lorcan lẩm bẩm gì đó, rồi cao giọng, nhưng hạ thấp ánh mắt:
- Tôi đã buồn phiền vì mất Ronan. Tôi đã phản ứng một cách dữ tợn
và nói những điều không định nói. Tôi xin lỗi cô.
Tôi mỉm cười:
- Anh không cần xin lỗi.
Lorcan ngẩng lên, đáp lại nụ cười của tôi, rồi hấp háy mắt nhìn Drust:
- Thế nào? Nó sẽ có hiệu quả chứ?
- Ta không biết - Drust đáp và làm nhanh vài con tính - Có lẽ chúng
ta có thể vượt qua phân nửa quãng đường trong một ngày nếu làm theo
cách của anh, nhưng chỉ khi các người chạy không ngừng, nghĩa là các
người chắc chắn sẽ chết.
Goll khịt mũi:
- Đừng lo chuyện đó. Nếu chúng tôi đưa được mấy người đi nửa chặn
đường, các người còn phải đi thêm ba hoặc bốn ngày. Nếu các người đi
cả ngày lẫn đêm...
Drust lẩm bẩm:
- Chúng ta vẫn chưa đủ nhanh. Bec và tôi có thể dùng phép thuật để
chạy nhanh hơn sau khi các người chết, nhưng chúng tôi phải nghỉ ngơi
thường xuyên, để có đủ sức niệm thần chú khi tới nơi. Sẽ mất ít nhất hai
ngày, tổng cộng là ba ngày. Khi đó lũ chúa yêu đã băng qua.
Lorcan nhận xét:
- Nhưng chúng ta có nhiều hy vọng hơn theo cách này. Vì thế chúng
ta phải thử. Đúng không?