DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 215

Drust chậm rãi nói:

- Nếu anh sẵn lòng hy sinh như vậy, thì...đúng thế.

Connla cười nhạt:

- Các người điên rồi. Các người sẽ tự giết mình không vì cái gì cả

thay vì làm một việc khôn ngoan hơn.

- Đó là gì vậy? - Goll hỏi với tất cả sự ngọt ngào của nhát cắn của

một con dơi.

Connla chỉ về phía tây:

- Chúng ta đang ở bờ biển, lũ ngốc ạ! Tìm một chiếc thuyền. Ra khơi.

Rời khỏi đây trước khi lũ yêu giết hết các người.

Goll lắc đầu:

- Ta chưa bao giờ đánh giá cao về cậu nhưng ta không mong đợi điều

này. Bỏ chạy khi có một cơ hội cứu những người chúng ta đã bỏ lại sau
lưng? Bỏ chạy khi có một cuộc chiến tranh cần thực hiện? Ta không tin
cậu là người của chúng ta. Ta nghĩ Conn đã nuôi dưỡng một đứa trẻ bị
yêu tinh đánh tráo.

- Thế sao? Connla gầm gừ, rút kiếm ra - Tốt, hãy quan sát cho kỹ,

ông già, trong lúc đứa trẻ bị đánh tráo móc gan ruột của ông ra và...

- Chạy nhanh!

Tiếng hét khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Bran đã gầm lên hết cỡ,

lớn hơn bất kỳ ai có thể mong đợi. Lorcan, người đứng gần nó nhất, đã
đưa tay lên bịt hai lỗ tai và đang nhăn mặt.

Thằng bé kỳ lạ đến từ tòa thành trên đảo đang chòng chọc nhìn chúng

tôi, đặt hai tay lên hông. "Chạy nhanh", nó lặp lại, lần này cứng rắn, nhìn
từ người này sang người kia như một vị quan tòa đưa ra lời phán quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.